Ba mẹ Đinh Khánh Lam vẫn ở bên kia trò chuyện cùng ông bà Lý. Đinh Khánh Lam về phòng liền quyết định đi ngủ. Cô thay cho mình một bộ đồ ngủ vừa ý, rồi nhảy bổ lên giường chùm kín chăn.
*Cạch*- Tiếng cửa phòng mở ra khiến Đinh Khánh Lam giật nảy mình, nằm im không dám nhúc nhích. Hic, trộm à? Tên ăn trộm nào to gan tới mức dám vào cả Đinh gia trộm đồ thế hả! Đinh Khánh Lam hít sâu một hơi, đếm từ một tới ba liền tung chăn chạy ùa tới tên trộm. Chân cô tung một cước tới đối thủ, chưa gì đã lại bị người trước mắt túm chặt lấy cổ chân. Đinh Khánh Lam ngớ người, còn chưa kịp nhận thức được tình hình đã bị cái tên kia quật một phát ngã lăn ra giường. Lực ra tay không mạnh nhưng đủ để Đinh Khánh Lam ngã lăn quay như con gà bị chói chân. Đinh Khánh Lam không phục, lại nhổm dậy phi tới, một lần nữa lại bị tóm chặt lấy cú đấm đang tung ra. Thấy không thể chống lại, cô bắt đầu phụng phịu. Hic, không đánh được thì tôi ăn vạ!
"Anh không thương em!"
Lý Ngộ Tranh bị cô gái vô lý này làm cho ngây ngốc. Anh đã làm gì sai vậy hả? Rõ ràng là cô muốn đánh anh trước mà!
"Anh có làm gì em đâu, tự nhiên em muốn đánh anh!"
"Tự nhiên anh lén lút vào đây làm gì, làm em tưởng trộm!"
"Có tên trộm nào mà đẹp trai như anh không hả?"
"Xì" Đinh Khánh Lam trề môi, nhìn anh đầy khinh bỉ. Đúng là cái đồ tự luyến!
"Này này, cái ánh mắt gì đấy?"
"Ánh mắt dành cho tên thần kinh như anh đấy!" Đinh Khánh Lam vứt cho anh một câu rồi lại trèo lên giường. Lý Ngộ Tranh cũng bò lên theo, coi giường của cô không khác gì giường của mình. Đinh Khánh Lam híp mắt nhìn anh, hất hất cằm ý hỏi "Anh muốn gì?". Lý Ngộ Tranh mím chặt đôi môi, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Đinh Khánh Lam. Đinh Khánh Lam nhìn anh mà mặt xám xịt, biểu cảm này là cái thứ gì đây?
"Anh đói rồi" Lý Ngộ Tranh tay chống đầu, rất kiên nhẫn mà nhắc cô. Đinh Khánh Lam xoay người toan tính chạy thoát thân, nào ngờ chưa kịp thò chân xuống giường đã bị anh tóm chặt lấy: "Em đừng có mà chạy, nói được làm