Làm sao vậy?
Khương Tầm Mặc cũng không biết bản thân bị làm sao.
Chuông vào lớp vang lên, Khương Tầm Mặc quay đầu đi trước, hắn quay đầu, nhưng trên cửa sổ lại có gương mặt của hắn, cảm xúc dưới đáy lòng cuồn cuộn sóng gầm.
Khương Tầm Mặc đã lâu rồi không nằm bò lên bàn ngủ trong giờ học, hôm nay lại hiếm thấy mà bò lên bàn.
Giáo viên giảng dạy nhìn thấy, cũng kinh ngạc hỏi một câu: "Khương Tầm Mặc hôm nay lại ngủ à?"
Diệp Triều Nhiên nhìn Khương Tầm Mặc, mím môi dưới, thay cậu ấy trả lời: "Cậu ấy hôm nay có chút không thoải mái."
Giáo viên chỉ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Thành thích thi vừa ra, không chỉ học sinh bị thành tích của Khương Tầm Mặc làm cho kinh ngạc, đến các thầy cô giáo đứng dạy lớp cũng rất chấn kinh.
Vẫn may có cô Vương đứng ra giải thích, bọn họ mới biết trước khi Khương Tầm Mặc chuyển trường đến, Khương Tâm Mặc là đứng nhất toàn khối của trường học thực nghiệm thành phố A. Còn về trước đó sao cậu ta ngày ngày chỉ ngủ không học tập, cô Vương cũng không rõ nguyên nhân, cô cũng tìm Khương Tầm Mặc nói chuyện mấy lần, cũng chẳng đi đến đâu.
May mắn bây giờ lần này Khương Tầm Mặc cuối cũng cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, chỉ cần cậu ta đồng ý học tập, thỉnh thoảng ngủ trên lớp cũng không sao hết?
Thầy giáo bắt đầu giảng bài, Diệp Triều Nhiên lại không có tâm tư nghe giảng, sự chú ý của cậu đặt hết lên người Khương Tầm Mặc.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Diệp Triều Nhiên cẩn thận nhớ lại nhừng lời nói của cậu và Khương Tầm Mặc vừa nãy.
Trái tim cậu đột nhiên đạp mạnh.
Không phải như cậu nghĩ chứ?
Diệp Triều Nhiên mím môi, cũng học động tác của Khưng Tầm Mặc, tay trái đặt lên bàn, đầu gối lên cánh tay, tay còn lại cẩn thận chọc chọc cách tay Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc không nhúc nhích, giống như là không nhận ra vậy.
Diệp Triều Nhiên lại chọc chọc.
Khương Tầm Mặc vẫn không nhúc nhích, nhưng lại từ từ thu cánh tay dịch về phía hắn.
Diệp Triều Nhiên thấy vậy liền cươi cười.
Cậu từ từ sáp lại, nhỏ giọng gọi: "Khương Tầm Mặc."
"Cậu rốt cuộc là đang tức giận cái gì?" Giọng Diệp Triều Nhiên rất nhẹ, "Là vì vừa nãy tớ không để ý đến cậu sao? Hay là cậu cảm thấy tớ tránh né vấn đề cậu hỏi vừa nãy?"
Động tác dịch cách tay của Khương Tầm Mặc lập tức hơi dừng lại.
Diệp Triều Nhiên biết mình đoán đúng rồi, trái tim cậu như bị một đống bọt khí bao quanh, mềm mại, lại nhẹ nhàng phiêu phiêu. Khóe miệng Diệp Triều Nhiên không nhịn được mà cong lên, cậu nhìn chằm chằm cái gáy của Khương Tầm Mặc, nhìn thấy sợi tóc đen xoăn như ẩn như hiện của nam sinh.
Không biết tại sao, Diệp Triều Nhiên đột nhiên cảm thấy tay có hơi ngứa.
Cậu muốn chọc một chút.
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Triều Nhiên lại cũng dám to gan vươn tay ra, nhẹ nhàng chọc tóc cậu ấy một chút.
Độ ấm không thuộc về mình dừng lại ở trên đỉnh đầu, Khương Tầm Mặc cảm thấy sợi tóc của mình sắp nổ tung rồi, hắn gần như là nghĩ cũng không nghĩ, bắt lấy ngón tay đang làm loạn kia.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Triều Nhiên nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt truyền đến.
"Tớ lúc đó là đang giải đề," Diệp Triều Nhiểnn nhỏ giọng đáp, "Không phải là không để ý đến cậu, cũng không phải..."
Diệp Triều Nhiên chớp chớp mắt, trên mặt có hơi nóng, giọng nói cậu lại càng nhẹ hơn: "Cũng không phải là đang nghĩ chuyện Cố Nghiêu thôi học, tớ đã nói rồi, tớ với cậu ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, tớ cũng chưa từng thích cậu ta."
Lớp học tràn ngập giọng nói đầy nhịp điệu của thầy giáo đứng lớp, nhưng lúc này trong đầu Khương Tầm Mặc chỉ có lời giải thích nhẹ nhàng của Diệp Triều Nhiên.
Đang giải đề.
Không phải là không để ý đến mình, càng không phải đang nghĩ đến Cố Nghiêu.
Khương Tầm Mặc rũ mắt, nhịp tim đập hơi nhanh.
Tay trái hắn nắm lấy ngón tay Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên cũng không muốn rút ngón tay ra, Khương Tầm Mặc cũng không muốn buông tay.
Chỉ là tư thế này có chút khó chịu, Khương Tầm Mặc liền ngẩng đầu lên, đặt tay xuống. Tay Diệp Triều Nhiên cũng theo động tác cánh tay của hắn mà đặt xuống theo, dưới bàn học nơi mà thầy giáo và bạn học không nhìn thấy, Khương Tầm Mặc nắm chặt tay Diệp Triều Nhiên, cẩn thận dùng ngón tay vuốt v e một chút.
Ngón tay của Diệp Triều Nhiên hơi co lại, lông mi cũng run run theo.
Có hơi ngứa.
Nhưng cho dù là như vậy, Diệp Triều Nhiên cũng không có rút tay ra.
Khương Tầm Mặc cũng không buông tay.
Khương Tầm Mặc dùng tay phải chống cằm, quay đầu nhìn cửa sổ, cửa sổ chiếu ra hình ảnh ngược của chính mình, có thể nhìn thấy đôi tai phiến hồng của hắn.
Diệp Triều Nhiên còn nằm bò trên bàn, chỉ là cậu cũng không nhìn Khương Tầm Mặc nữa, mà đem trán chôn ở khuỷu tay, lộ cả gương mặt ra. Từ dưới nhìn lên, cả gương mặt cậu đều đỏ bừng.
Ánh mặt trời vô tận đầu hè, lòng bàn tay hai người đều toát ra một tầng mồ hôi.
Chương tan học vang lên, đôi bàn tay nắm chặt cuối cùng cũng hoàn toàn tách ra.
Khương Tầm Mặc cái gì cũng không nói, cầm điện thoại đứng lên: "Tớ về trước đây."
Ném xong câu này, nam sinh vội vàng rời đi.
Diệp Triều Nhiên ngồi yên tại chỗ, đợi đến khi bạn học trong lớp về hết, nhiệt độ trên mặt cậu mới tan đi.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Triều Nhiên khó có hôm không cầm cặp sách, đi ra khỏi phòng học.
Chiều hôm nay Diệp Tông không đến đón cậu, trong xe chỉ có Đàm Tranh.
Diệp Triều Nhiên ra có hơi muộn, Đàm Tranh liền hỏi: "Hôm nay trực nhật?
Diệp Triều Nhiên lắc đầu, bịa ra một lý do: "Chiều hôm nay bài tập có hơi nhiều, cháu làm xong rồi mới về."
Đàm Tranh không nói thêm nữa.
Khoảng thời gian này ở chung với nhau, Diệp Triều Nhiên và Đàm Tranh đã quen thuộc hơn nhiều, cậu hơi hơi thở ra, mới hỏi: "Hôm nay sao ông nội không đến ạ?"
Đàm Tranh nói: "Công ty có chút chuyện, hôm nay ông ấy về thành phố A xử lý rồi."
Diệp Triều Nhiên gật gật đầu.
Đàm Tranh nhìn Diệp Triều Nhiên, nghĩ nghĩ rồi mở miệng: "Đúng rồi, Nhiên Nhiên, các cháu tuần sau có phải là được nghỉ hè đúng không?"
Bây giờ đã là hạ tuần(*) tháng 6 rồi, Nhất Trung nghỉ hè có hơi muộn.
(*) 10 ngày cuối tháng.
Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Vâng, thứ 4 tuần sau bắt đầu thi, thứ 5 có thể thi xong."
"Vậy nghỉ hè cháu có muốn đến thành phố A chơi không?" Đàm Tranh có chút mong chờ nhìn cậu.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt, nói thật cậu còn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, suy nghĩ chốc lát, Diệp Triều Nhiên nói: "Cháu về hỏi ba mẹ một chút được không?"
Đàm Tranh cười gật đầu: "Đương nhiên có thể," hơi dừng lại, bà nói tiếp, "Thực ra bà cũng muốn ba mẹ cháu cùng về, chỉ có điều hai đứa nó chắc sẽ không đồng ý."
Mặc dù đã có Diệp Triều Nhiên ở giữa dàn hòa, Diệp Tông Diệp Bùi quan hệ của đôi cha con này vẫn chưa khôi phục lại như lúc đầu.
Khoảng thời gian này Diệp Tông và Đàm Tranh ngày nào cũng đưa đón Diệp Triều Nhiên đi học tan học, mỗi lần bọn họ cũng chỉ đưa đón ở dưới tầng lầu, mấy lần Tống Nhã đều gọi bọn họ lên tầng ngồi một lát, Diệp Tông đều thoái thác.
Ý trong ý ngoài đều nói không muốn gây phiền phức cho nhà bọn họ, nhưng lúc nói chuyện Diệp Tông đều là nhìn Diệp Bùi.
Diệp Tông chỉ có thể làm như không thấy ánh mắt của Diệp Tông.
Diệp Triều Nhiên coi như cũng hiểu ra được, hai cha con này là đang âm thầm phân chia cao thấp với nhau.
Hôm nay Diệp Trông không có ở đây, Tống Nhã lại gọi Đàm Tranh lên tầng nghỉ ngơi, Đàm Tranh cũng không từ chối nữa.
Ăn xong bữa tối, Diệp Triều Nhiên còn chưa mở miệng nói với Diệp Tông và Tống Nhã chuyện về thành phố A, Đàm Tranh đã nói trước: "Diệp Bùi Tống Nhã, nghỉ hè năm nay hai đứa có sắp xếp gì không?"
Tống Nhã nhìn Diệp Bùi, nghĩ nghĩ rồi nói: "Con và Diệp Bùi muốn trang hoàng cho xong căn nhà mới mua, thì cũng không còn chuyện gì khác nữa."
Đàm Tranh cười nói: "Vậy nghỉ hè mẹ dẫn Nhiên Nhiên về thành phố A ở một thời gian, hai đứa cảm thấy thế nào?"
Tống Nhã không có lập tức đồng ý, mà dùng ánh mắt hỏi Diệp Bùi.
Diệp Bùi nhìn Diệp Triều Nhiên: "Con muốn đi không?"
Đây sao còn hỏi ý kiến của mình nữa thế?
Diệp Triều Nhiên uống ngụm nước, mới chậm rì rì nói: "Có thể ạ, con còn chưa từng đến thành phố A."
Diệp Bùi nói với Đàm Tranh: "Được ạ, có điều con với Tống Nhã thì không đi đâu."
Đàm Tranh cũng không nghĩ hai đứa nó cũng sẽ đi cùng, Diệp Triều Nhiên đi cùng bà về là được rồi.
Đàm Tranh cười nói: "Được, vậy thì nói rồi nhé, đợi Nhiên Nhiên vừa được nghỉ hè, mẹ sẽ đón thằng bé đi?"
Diệp Bùi Tống Nhã gật đầu.
Diệp Triều Nhiên vốn dĩ cũng muốn gật đầu theo, vừa nghĩ đến một nửa cậu nhất thời sửng sốt: "Vừa nghỉ hè đã đi rồi sao?"
Đàm Tranh: "Đúng vậy, cháu còn có chuyện gì sao?"
Khi cậu còn chưa phát hiện ra tâm tư của mình với Khương Tầm Mặc, cậu quang minh chính đại nhắc đến Khương Tầm Mặc trước mặt Diệp Bùi và Tống Nhã, nhưng bây giờ không biết tại sao, trong lòng cậu đột nhiên có xiu xíu chột dạ á.
"Làm sao vậy?" Tống Nhã cũng khó hiểu nhìn cậu.
Diệp Triều Nhiên cảm thấy đầu cậu sắp cúi thấp xuống bàn rồi, một hồi lâu mới nghẹn ra được một tiếng khẽ nói: "Ngày 30...là sinh nhật Khương Tầm Mặc ạ."
Diệp Bùi: "...."
Thật là có tiền đồ!
Khóe miệng Tống Nhã cũng cong lên: "Thì ra là như vậy à."
Đàm Tranh càng muốn cười, có điều bà vẫn chú ý đến mặt mũi của Diệp Triều Nhiên, có nén cười: "Vậy đợi mùng 1 tháng 7 rồi đi, có được không ạ?"
Diệp Triều Nhiên Vâng ạ một tiếng.
Tống Nhã lập tức cười ra tiếng.
Diệp Bùi Nhiên bị Tống Nhã cười đến mức đôi tai nóng bừng, cậu âm thầm vươn tay bưng kín lỗ tai.
Diệp Bùi hỏi cậu: "Quà tặng cho người ta đã chuẩn bị xong chưa? Tiền có đủ không?"
Diệp Triều Nhiên che kín tai hỏi: "Ba, ba cảm thấy con tặng quà gì thì ổn?"
"Đôi tiểu tình nhân các con mà còn phải cần mấy người lớn như chúng ta tham mưu cho à?" Diệp Bùi chậc chậc thở dài.
Diệp Triều Nhiên u oán trừng mắt nhìn Diệp Bùi.
Tống Nhã ngồi bên cạnh lại nghiêm túc đưa ra ý kiến: "Tiểu Khương có sở thích gì không? Con tặng quà có thể tham khảo một chút sở thích của thằng bé, hoặc là món quà mà thằng bé thích được tặng nhất gần đây," dừng một chút, Tống Nhã lại nói, "Có điều mẹ nghĩ con tặng quà gì thằng bé chắc hẳn cũng đều sẽ thích hết."
Diệp Triều Nhiên: "....."
Được rồi, lại là một người trêu chọc cậu!
Diệp Triều Nhiên đỏ bừng mặt đứng lên, đi về phòng ngủ: "Con tự mình nghĩ xem..."
Cậu vừa đi, mấy người lớn trong phòng cũng không kìm nén tiếng cười nữa. Diệp Triều Nhiên cách một cánh cửa, cũng có thể nghe thấy bọn họ cười, Diệp Triều Nhiên chỉ có thể bịt chặt lỗ tai mình.
Sao cậu lại nghĩ quẩn như vậy, lại đi mở miệng hỏi người nhà chứ!
Phòng khách.
Đàm Tranh ăn cơm tối xong, đứng lên tạm biệt.
Diêp Bùi đột nhiên gọi bà lại: "Mẹ, Nhiên Nhiên về thành phố A, hai người chăm sóc nhiều một chút."
Đàm Tranh biết Diệp Bùi lo lắng nhà họ Phương sau khi nhận được tin tức, sẽ có động tác.
Bà gật đầu mạnh, mở miệng nói: "Con yên tâm, mẹ và ba con sẽ chú ý. Chỉ cần Nhiên Nhiên ra khỏi cửa, nếu như hai chúng ta không thể đi cùng, bên cạnh cũng sẽ có bảo tiêu đi theo."
Diệp Bùi yên tâm hơn nhiều, nghĩ đến Diệp Tông, hiếm có hỏi một câu: "Ba hôm nay sao lại không về cùng mẹ?"
Đàm Tranh bất ngờ nó thế mà hỏi về Diệp Tông, bà cười nói: "Ông ấy về thành phố A trước rồi, khoảng thời gian này công ty có chuyện cần xử lý, nếu như bận xong ông ấy cũng sẽ về đây tiếp."
Diệp Bùi gật gật đầu, đích thân tiễn Đàm Tranh xuống tầng.
Tài xế từ từ khởi động xe, Đàm Tranh quay đầu nhìn Diệp Bùi, không nhịn được mà thở dài trong lòng, cũng không biết đôi cha con này còn giận đỗi đến khi nào.
Cơm tất niên đoàn viên bà mong chờ đã lâu, có lẽ năm nay không được ăn rồi, cũng không biết còn phải đợi bao nhiêu năm nữa mới đợi được.
.......
Sáng ngày hôm sau cậu không có đến nhà Khương Tầm Mặc huấn luyện, cũng không gửi tin nhắn cho Khương Tầm Mặc.
Đợi cậu đến lớp, cậu mới phát hiện Khương Tầm Mặc đã đến lớp rồi.
Diệp Triều Nhiên không khỏi có chút căng thẳng, cậu chậm rì rì đi đến chỗ ngồi của mình, phát hiện trên bàn có một phần hoành thánh đóng gói, bên trên còn có đầy rau thơm và tôm nhỏ cậu thích ăn.
Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc không hề động đậy.
Diệp Triều Nhiên cười cười: "Cậu ăn rồi à?"
Khương Tầm Mặc lúc này với nghiêng đầu, liếc nhanh Diệp Triều Nhiên rồi thu hồi tầm mắt.
"Ừm." Hắn nhỏ giọng đáp một tiếng.
Khóe miệng Diệp Triều Nhiên lập tức càng cong lên: "Cậu không sợ tớ ăn sáng rồi à."
Khương Tầm Mặc nghe vậy nghiêng đầu nhìn Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên yên lặng đối mắt với hắn.
Khương Tầm Mặc nói: "Cậu sẽ không ăn rồi đâu."
Chỉ cần không đến nhà hắn huấn luyện, những lúc khác Diệp Triều Nhiên đều là đến trường học sau đó đợi hết tiết một, rồi mới đến quầy ăn vặt mua bánh mì, Khương Tầm Mặc hiểu quá rõ thói quen này của cậu.
Diệp Triều Nhiên lập tức cong cong đôi mắt.
Cậu không hỏi Khương Tầm Mặc làm sao mà biết được, Khương Tầm Mặc cũng không giải thích.
Hai người trong lòng biết rõ, giống như bọn họ không nhắc đến tiết cuối hôm nay bọn họ lén lút nắm tay nhau vậy.
Ăn xong hoành thánh, Diệp Triều Nhiên lấy giấy lau miệng, đang muốn đi vứt rác, đã nhìn thấy Khương Tầm Mặc đột nhiên đứng lên, lấy hộp đồ ăn từ trước mặt cậu rồi đi ra ngoài.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt: "Này, cậu...."
Khương Tầm Mặc cũng không dừng lại.
Tối qua trên đường về nhà, Khương Tâm Mặc lại lật xem tâm kinh yêu đương mà Khương Trạch gửi, lại âm thầm nhớ rất nhiều kỹ xảo yêu đương nhỏ.
Không phải sao, sáng hôm nay hắn đã dùng đến rồi!
Xem ra cái lì xì trước đó hắn đưa cho anh trai, tiêu tốn quả nhiên là