Diệp Tông có thế nào cũng không ngờ được nhà họ Khương lại để cho Khương Tầm Mặc ra nước ngoài để giúp đỡ ông.
Nhìn Khương Tầm Mặc ngồi đối diện, Diệp Tông không nhịn được mà thở dài trong lòng.
Khương Tầm Mặc nói mục đích của mình đến đây, còn nói bây giờ Diệp Tông đã nhiều tuổi rồi, không tiện khảo sát thị trường thực địa, hắn có thể làm thay.
Nếu như Diệp Tông yên tâm để hắn làm, chuyện này cũng có thể giao lại toàn bộ cho hắn.
Diệp Tông cười khổ một tiếng, ông chỉ là tùy ý tìm một lý do phát triển thị trường nước ngoài mà thôi, chỉ có ông và Đàm Tranh biết, mục đích lần ra nước ngoài này của ông.
Khương Tầm Mặc mặc dù trưởng thành rồi, nhưng suy cho cùng vẫn còn là một đứa trẻ, chuyện nguy hiểm như vậy, Diệp Tông sao có thể giao cho thằng bé đi làm?
"Tiểu Khương, chuyện này có chút phức tạp, cũng không cần cháu giúp đỡ," Diệp Tông không định nói chân tướng chuyện này cho Khương Tầm Mặc, chuẩn bị phái người đưa Khương Tầm Mặc về nước, "Cháu không cần ở lại đây, lát nữa ông liên hệ cho người đưa cháu về."
Khương Tầm Mặc nghe thấy câu này lập tức nhíu mày: "Nhưng...."
"Thật sự không cần lo lắng," Diệp Tông đứng lên, cười với Khương Tầm Mặc, "Đừng nhìn ông đã nhiều tuổi, ông vẫn còn có cái tinh lực đó!"
Diệp Tông rất nhanh đã gọi điện cho trợ lý, để cậu ta liên hệ với chuyến bay về nước sớm nhất, tối hôm đó đưa Khương Tầm Mặc đến sân bay.
Mấy ngày ở nước ngoài, Diệp Tông đã điều tra rõ ràng hầu hết tin tức của Johnson.
Lúc đầu chắc chắn không thể trực tiếp nói chuyện trong nước để lấy được sự chú ý của Johnson, Diệp Tông định trước tin cho người đi thăm dò trước, nhìn xem suy nghĩ gần đây của Johnson, nếu như ông ta vẫn còn muốn làm bác sĩ gia đình, chủ động về nước với Diệp Tông, đó đương nhiên là tốt nhất.
Nếu như không đồng ý....
Diệp Tông nhéo nhéo mi tâm, ông chỉ có thể tính đến chuyện xấu nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tông dẫn theo trợ lý ra ngoài.
Chỉ là bọn họ cũng không ngờ được là, ở cửa khách sạn nhìn thấy Khương Tầm Mặc người vốn dĩ đã về nước.
Diệp Tông nói trợ lý dừng xe lại.
Khương Tầm Mặc nhìn thấy Diệp Tông bước nhanh qua: "Ông nội Diệp!"
Diệp Tông vừa tức vừa bất đắc dĩ: "Cháu sao còn chưa về?"
Khương Tầm Mặc lí lẽ đương nhiên nói: "Chuyện cháu còn chưa làm xong, đương nhiên là không thể về rồi."
Diệp Tông lập tức có chút đau đầu.
Trợ lý dùng mắt hỏi Diệp Tông, có mở cửa xe cho Khương Tầm Mặc không?
Diệp Tông trầm tư một lúc, cuối cũng vẫn gật gật đầu.
Khương Tầm Mặc lên xe.
Sau khi lên xe, Khương Tầm Mặc lại nói mục đích đến của mình lần nữa, giống như là sợ Diệp Tông không đồng ý, còn nói Diệp Tông nếu tự mình muốn đi làm hắn cũng không nhúng tay vào, chỉ là muốn ở bên cạnh Diệp Tông.
Nghe đến đây Diệp Tông sao còn không hiểu ra nữa?
Những lời này chắc chắn là Khương lão gia tử dặn dò Khương Tầm Mặc.
Diệp Tông thở dài.
Khương lão gia tử vốn dĩ không biết chuyện ông muốn làm ở nước ngoài có bao nhiêu nguy hiểm!
Trợ lý hỏi: "Diệp đổng, hôm nay chúng ta còn đi không?"
Diệp Tông một lúc sau mới nói: "Không đi nữa, ngày mai rồi đi."
Ông phải đích thân gọi điện cho Khương lão gia tử.
Khương Tầm Mặc khó hiểu nhìn Diệp Tông.
Diệp Tông thở dài: "Ông gọi điện cho ông nội cháu trước đã."
Khương Tầm Mặc không nói gì nữa.
Sau khi về khách sạn, Diệp Tông vào phòng, gọi một cuộc điện thoại vượt biển đông, vừa gọi đã nói hết hai tiếng đồng hồ.
Hai tiếng đồng hồ sau, Diệp Tông ra khỏi phòng, thậm chí còn không kịp nói với Khương Tầm Mặc câu nào, chuông điện thoại Khương Tầm Mặc đã vang lên.
Khương Tầm Mặc cầm điện thoại lên nhìn, là Khương lão gia tử gọi điện.
"Cháu vào phòng nghe điện thoại đi." Diệp Tông nói với Khương Tầm Mặc.
Thực ra trước đó Diệp Tông cũng từng nghĩ có nên nói chuyện này cho Khương lão gia tử không, nhưng suy nghĩ này vừa thoáng qua đã bị ông phụ định.
Chuyện này là chuyện nhà của ông, hơn nữa càng nhiều hơn đó cũng là suy đoán chủ quan của ông và Đàm Tranh.
Cho dù bây giờ trong tay Diệp Tông đã có chứng cứ, ông cũng không thể nắm chắm 100% chân tướng sẽ như hai người họ suy đoán.
Cộng thêm chuyện này liên quan đến nhà họ Phương, nhà họ Phương nếu có thể làm ra chuyện lén lút thay đổi thân phận, lỡ như nhà bọn họ phát hiện ra động tác của ông, cá chết lưới rách thì phải làm thế nào?
Cho nên trước khi chưa nắm chắc được Johnson cái tên nhân chứng này, người biết chuyện càng ít càng tốt.
Nhưng Diệp Tông không ngờ được rằng, chính vào lúc mấu chốt này, nhà họ Khương lại cho Khương Tầm Mặc đến đây.
Giờ thì hay rồi Diệp Tông không giải thích rõ cũng không được.
Cuộc nói chuyện điện thoại này của Khương Tầm Mặc, cũng nghe hết 1 tiếng đồng hồ.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Tầm Mặc ngồi trên sô pha mười mấy phút, mới đứng lên gõ cửa phòng Diệp Tông.
Diệp Tông mở cửa, còn chưa đợi ông nói gì, đã nghe Khương Tầm Mặc hỏi: "Ông nội Diệp, ông bây giờ định làm thế nào?"
Diệp Tông kinh ngạc nhìn sự bình tĩnh của Khương Tầm Mặc, ông không trả lời ngay, mà hỏi: "Cháu nghĩ kĩ rồi?"
Khương Tầm Mặc trả lời vô cùng chắc nịch: "Nghĩ kỹ rồi ạ."
Diệp Tông bất đắc dĩ thở dài, khẽ nói: "Vậy đi vào trước đã."
Vào phòng, Diệp Tông nói tỉ mỉ kế hoạch của mình cho Khương Tầm Mặc nghe.
Khương Tầm Mặc nghe xong liền nhíu mày, trầm tư một lúc lâu mới nói: "Thực ra cháu cảm thấy chúng ta có thế đảo ngược trình tự một chút."
Diệp Tông sửng sốt: "Đảo ngược?"
"Trước lễ hậu binh mặc dù tốt, nhưng lúc đồng ý làm chuyện phẫu thuật này, Johnson đã bỏ qua đạo đức nghề nghiệp bác sĩ và tính mạng của mình. Bây giờ chuyện này đã xảy ra, ông ta cũng lấy được tiền thù lao ông ta, đang là lúc hưởng lạc. Nếu như chúng ta tìm đến lúc này, cầm tiền bảo chuyện có nguy hiểm với ông ta, rất có khả năng ông ta sẽ nảy sinh cảnh giác."
Tốc độ nói chuyện của Khương Tầm Mặc rất chậm: "Tóm lại, nếu như bây giờ chúng ta tìm đến, mạo danh dùng danh nghĩa nhà họ Phương uy hiếp ông ta thì sao?"
Diệp Tông cả kinh: "Cháu muốn nói là..."
"Tính nguy hiểm của cuộc phẫu thuật này rất lớn, còn ở dị quốc tha hương," Khương Tầm Mặc chắc chắnn nói, "ông ta không thể không lưu lại một con đường cho mình."
Sắc mặt Diệp Tông nghiêm trọng.
Rất lâu sau, ông mới chậm rãi gật đầu.
Lời Khương Tầm Mặc nói cũng không phải không có đạo lý, Diệp Tông bây giờ nghĩ kỹ lại, cũng cảm thấy mình có hơi quá thận trọng.
Đã quyết định làm thế nào, Diệp Tông lập tức gọi điện.
Ông bây giờ đã nắm được tất cả thông tin của Johnson, biết được tất cả bất động sản đứng tên ông ta, cũng rõ quan hệ xã hội của Johnson, người Johnson yêu thương nhất, chính là cô cháu gái nhỏ mới tròn 5 tuổi của gã ta.
Diệp Tông chuẩn bị ngày mai đi gặp tiểu cô nương này.
Khương Tầm Mặc lập tức cười nói: "Cháu cũng đi."
Diệp Tông cười vỗ vai Khương Tầm Mặc: "Cháu đã đưa chủ ý chó ông, ngày mai cháu nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện này chuyện người lớn nên làm!"
Khương Tầm vẫn còn muốn nói gì đó, Diệp Tông lại nói: "Nhiên Nhiên nhỏ hơn cháu một tuổi (*)"
(*) không hiểu sao chỗ này tác giả lại cho Nhiên Nhiên nhỏ hơn Khương Tầm Mặc một tuổi.
Khương Tầm Mặc sửng sốt, phản ứng lại người Diệp Tông nói là Diệp Triều Nhiên.
"Ông nhớ cháu đang học ở đại học A, Nhiên Nhiên năm nay cũng sẽ thi đỗ đại học A," Diệp Tông cười nhìn Khương Tầm Mặc, "Mặc dù ông không tận mắt nhìn thấy Nhiên Nhiên trưởng thành, nhưng cháu và Nhiên Nhiên giống nhau, ở trong lòng ông cũng đều là cháu của ông."
Khương Tầm Mặc cúi đầu, không kiên trì nữa.
Trưa ngày hôm sau, Diệp Tông dẫn theo bảo tiêu đến trường học cháu gái