Tiếng binh khí chát chúa "keng keng" va vào nhau vang vọng khắp sân tập đầy đất và cát, xen lẫn tiếng la ó của những kẻ đang nghiến răng chĩa kiếm vào nhau một cách hung hăng.
- Billie, điều chỉnh thế tay của ngươi!
- Vâng! Đội trưởng!
- Clint, nếu như chỉ chăm chăm vào việc vung kiếm như thế, ngươi sẽ không nhìn thấy được kẻ địch phía trước đâu!
- X- Xin lỗi ngài, đội trưởng!
Chàng trai với làn tóc tím cột gọn dưới gáy đứng khoanh tay ở ngoài rìa sân trong bộ quân phục trang trọng thể hiện tước quyền cao quý, bên hông treo một thanh kiếm đen như than đá, trên mặt lại mang một biểu cảm nghiêm nghị lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén luôn bắt kịp từng chi tiết nhỏ nhất trong một đám hỗn độn trên bãi tập kia.
Mỗi ngày, đội trưởng đội kỵ sĩ hoàng gia sẽ đích thân chỉ đạo buổi huấn luyện cho các binh lính của mình suốt cả một buổi chiều.
Đội trưởng lúc nào cũng rất bận rộn. Không chỉ có mặt trong các buổi tập chiều, lịch trình của hắn đã kín mít ngay từ tờ mờ sáng: Sửa soạn bản thân, vào bàn và bắt đầu làm việc với những bản báo cáo từ các đội tuần tra từng khu vực một của Vương quốc; Điều tra những vụ án được trình báo và phân loại tội phạm; Quản lý toàn bộ nhân lực đang thực thi nghĩa vụ tại cung điện hoàng gia, vân vân - căn bản là những công việc giấy tờ sẽ được giải quyết đến trưa. Từ trưa tới chiều hắn sẽ chỉ huy buổi tập luyện hằng ngày. Tối đến hắn sẽ chọn một thị trấn để thị sát. Một tháng một lần hắn sẽ diện kiến công chúa để báo cáo tình hình tổng quát. Qua nửa đêm hắn sẽ tiếp tục với việc học ở Rosalie cho tới khi có thể vượt qua đủ các kỳ thi và tốt nghiệp. Đó là chưa kể đến nghĩa vụ của hắn khi đồng thời còn là cận vệ - đội trưởng đội cận vệ - của công chúa, mà chỉ khi công chúa ra lệnh cho hắn tạm ngưng vị trí cận vệ ấy để hắn có thời gian cho những công việc khác thì hắn mới miễn cưỡng ngưng lại.
Hắn không thể mở miệng oán trách gì, cũng không thể buông ra hai chữ "giá như" vô nghĩa, bởi lẽ chính hắn là kẻ đã đưa hắn đi vào guồng xoáy của sự bận rộn này. Điều duy nhất hắn có thể làm là dốc hết sức để hoàn thành những gì mình đã trì hoãn trước đây mà thôi.
Hắn phải dốc hết sức đào tạo tốt cho những kỵ sĩ và cận vệ non trẻ này, và dốc hết sức học tập, để sớm ngày có thể được quay trở về đứng đằng sau lưng công chúa điện hạ.
Buổi tập của đội kỵ sĩ chỉ kết thúc khi mặt trời bắt đầu lặn và ánh chiều tà đã buông xuống nhuộm hồng cả một mảng trời. Những người lính dù đã thấm mệt nhưng vẫn bá vai bá cổ nhau rời khỏi sân, vang vảng tiếng cười đùa mời mọc một chầu nhậu bá cháy không say không về. Trái lại, những kẻ được phân công nhiệm vụ thì thấp giọng than thở, dù vậy họ vẫn ngoan ngoãn đi chấp hành nhiệm vụ một cách nghiêm túc.
Tuy rất nghiêm khắc trong lúc luyện tập, nhưng đội trưởng sẽ không quản chuyện đời tư của cấp dưới một khi buổi tập kết thúc. Khi tất cả đã rời đi hết và chỉ còn một mình mình, hắn bắt đầu đi một vòng kiểm tra các vật dụng. Cường độ tập luyện dạo gần đây đã được tăng cường lên nhiều hơn. Những đường kiếm chém hằn kín trên đống hình nộm gỗ đã biến nó thành một thực thể kinh dị và mục nát. Điều đồng dạng cũng xảy ra với những tấm bia hồng tâm dùng để luyện bắn cung với chi chít những lỗ cắm nông sâu, thế này thì không thể tiếp tục sử dụng được nữa.
- Phải thay mới hết chỗ này thôi.
Ghi chú lại số lượng dụng cụ cần phải đổi mới xong, chàng trai xoay gót quay người lại đằng sau với ý định rời khỏi, chỉ để thấy một bóng hình duyên dáng quen thuộc đã lặng lẽ đứng đó từ bao giờ, tay chắp lại ở sau lưng.
- Điện hạ...!
- Ta đã khuyên cậu nên giao bớt việc cho cấp dưới làm rồi, rốt cuộc cậu lại cứ phải tự mình làm hết tất cả mọi thứ. Ta nên khen ngợi cậu chăm chỉ hay là chê cậu quá rảnh rỗi đây, Josh?
Xuất hiện trong bộ quần áo ôm sát cá tính với mái tóc đen nhánh cột cao kiểu đuôi ngựa, từng đường cong trên cơ thể của cô gái càng trở nên nổi bật hơn so với những bộ váy trang nhã thường ngày. Chàng trai lia mắt xuống thanh nhuyễn kiếm giắt bên hông cô và rồi lại nhìn lên, quan sát vẻ mặt của cô.
- Có chuyện gì vui đã xảy ra sao ạ?
Đối phương nhún vai:
- Cũng không có gì. Nếu có thì chắc là ta vừa mới ký thành công một bản hiệp ước với loài người. Phúc lợi của người trong tộc sống ở nhân giới đã được cải thiện thêm một chút.
- Xin chúc mừng điện hạ. Tộc vampire thật có phúc khi có ngài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn đặt tay lên ngực và cúi đầu cung kính.
Cô gái xua xua tay như thể muốn nói rằng điều đó không quan trọng để mà bàn tới. Cô gõ gõ lên chuôi kiếm của mình và nói:
- Ta biết là cậu vẫn còn việc bận. Nói đúng hơn là lúc nào cậu cũng bận. Nhưng hôm nay liệu ta có thể lấy một chút thời gian của cậu không?
Josh hơi sững người ra trong vài giây, nhưng rồi hắn nhanh chóng lắc đầu và lại cúi đầu hành lễ một lần nữa:
- Vâng! Không thành vấn đề! Thời gian của thần đều là của ngài!
Hắn hi vọng rằng màu trời lúc chiều tà sẽ che đi được ửng hồng nơi gò má.
.
.
.
- Điện hạ, ngài không cần truyền quá nhiều sức vào thanh kiếm. Thay vào đó, ngài chỉ cần dồn trọng tâm vào một điểm mỗi khi ra đòn. Như thế sẽ hiệu quả và tiết kiệm thể lực hơn.
Josh vừa giải thích vừa vung một đường kiếm để làm mẫu cho Mia xem. Thiếu nữ quan sát xong thì cũng bắt chước làm theo ngay sau đó. Nhưng rồi không cần Josh phải mở miệng chỉ điểm, cô cũng lập tức nhận ra rằng mình vẫn chưa làm được. Mia cúi xuống nhìn thanh kiếm mảnh trong tay mình, nhíu mày:
- Quả nhiên, kiếm thuật khó hơn ta tưởng.
Josh tròn mắt ngạc nhiên trước lời này của Mia. Cũng giống hệt như trước kia, cô ấy cũng đã từng gặp khó khăn khi học kiếm thuật. Nếu như hắn nhớ không lầm, cô còn từng nói rằng "Súng hoặc cung dễ hơn nhiều"—
- Xem ra bắn cung lại dễ hơn nhiều.
Mia nhìn về phía những tấm bia hồng tâm gỗ ở đằng xa nên đã không để ý tới vẻ mặt chột dạ của chàng trai.
Josh lẳng lặng được một lúc, đột nhiên lại lên tiếng:
- Điện hạ, cho phép thần.
Mia hửm nhẹ một tiếng, chỉ thấy Josh đi tới và đứng ở sau lưng cô. Tay phải của hắn phủ lên tay phải của cô đang giữ chuôi kiếm, và nắm chặt lại. Lồng ngực rắn rỏi áp lên tấm lưng nhỏ bé của cô, vô tình đem tới một cỗ nhiệt ấm áp và chút xúc giác nhộn nhạo.
Giao quyền kiểm soát cho Josh, cơ thể của Mia di chuyển theo từng cử động của hắn. Lực đạo nắm giữ chuôi kiếm phải bao nhiêu, từng đường kiếm phải được vung như thế nào, và cách dồn trọng tâm vào một điểm trên kiếm đều được truyền đạt một cách dễ dàng thông qua tiếp xúc trực tiếp thế này. Quả nhiên là hiệu quả hơn so với việc chỉ quan sát bằng mắt thường.
Hắn buông cô ra và ra hiệu cho cô tự mình thử lại một lần nữa. Công chúa điện hạ vốn dĩ là một người học hỏi rất nhanh, chỉ cần hướng dẫn một chút liền có thể thành công rồi.
- Điện hạ làm tốt lắm!
- Đều nhờ có cậu.
Mia tra kiếm vào trong vỏ, rồi hướng về phía Josh và mỉm cười nhẹ. Nhưng phản ứng của hắn lại có chút bất thường.
- Sao thế?
Trông biểu cảm đó của hắn giống như là muốn nói một cái gì đó, nhưng lại lưỡng lự không biết có nên hay không.
Hai tay của hắn để bên hông hết nắm rồi lại thả. Cuối cùng, hắn dè dặt cất lời:
- Điện hạ, thần... có thể ôm ngài... được không?
Cho rằng ánh mắt tròn vo của Mia là biểu hiện của sự kinh ngạc, Josh liền bối rối thanh minh:
- Chỉ, chỉ là— Tại vì... lâu lắm rồi thần không có dịp được dành thời gian với điện hạ...! Ban nãy tập kiếm cho ngài... thần nhận ra chính mình rất muốn được ôm ngài lâu hơn chút nữa— A...! Thần, thần đang nói cái gì thế này...!
Càng nói càng cảm thấy mình đang tự đào hố chính mình, Josh chỉ có thể dời mắt nhìn đi chỗ khác, hai bàn tay chắp ở đằng trước bấu vào nhau đầy lúng túng.
Cỗ nhiệt nóng của sự xấu hổ lan tràn khắp mặt khắp mũi, từ dưới cổ cho đến tận vành tai đều đỏ lựng. Hắn khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, cảm giác rằng có một ánh mắt đang gắt gao nhìn thẳng vào mình. Đã nóng lại càng thêm nóng.
Tiếng bước chân dẫm lên đất cát xào xạc, theo sau là một tiếng loạt soạt của vải vóc trượt qua nhau. Chàng trai cao lớn cứ như thế được bọc trong cái ôm của một thiếu nữ thấp hơn mình tận một cái đầu.
Hắn ngơ người ra nhìn trân trân khoảng không ở trước mặt, trước khi cúi đầu xuống để nhìn thấy chỏm tóc đen của cô gái. Cô áp một bên mặt lên ngực hắn, khiến hắn chắc mẩm rằng cô đã nghe được rõ tiếng nhịp tim của hắn đang đập nhanh đến mức nào.
Josh không dám hỏi.
Hắn không biết đó là do mình đã lao lực quá độ mà sinh hoang tưởng, hay là do Mia thực sự đã có chút gì đó mềm mỏng hơn rất nhiều. Hắn không cảm thấy khí tức đáng sợ và xa cách toát ra khỏi người cô như mọi khi. Kể từ lúc cô thoát ra khỏi lốt trẻ con, cô đã trở thành một người lạnh lùng và cao ngạo hơn bao giờ hết, và cô không hề dành cho bất kì ai một ánh mắt đặc biệt nào.
Câu chuyện của bọn họ, luôn luôn là câu chuyện về những kẻ hèn mọn cầu xin ân sủng của vị công chúa vô cảm, và cô sẽ ban phát nó cho tất cả như là một phần trách nhiệm của mình.
Hắn vòng tay ôm lại cô gái.
- ... Điện hạ.
- Hm?
- Thần yêu Người.
- ...!
Vạt áo sau lưng của hắn bị vò lại nhàu nhĩ. Thiếu nữ trong lồng ngực hắn đột nhiên trở nên căng thẳng.
Josh nhíu mày đau lòng.
Mia, công chúa điện hạ vẫn luôn nhạy cảm trước một chữ này. Dường như cô lúc nào cũng từ chối nó. Đến tận lúc này, cô vẫn không nhịn được mà run rẩy trong khổ sở khi nghe thấy ai đó nói họ yêu mình.
Dù cô ấy đã chủ động tới tận đây để gặp hắn. Để dành thời gian cho hắn. Để hắn không thiệt thòi so với những người khác.
Hắn nhớ Kyle đã từng giải thích với bọn họ về tình trạng tâm lí mâu thuẫn này của Mia. Mỗi ngày đối với cô ấy đều giống như là một trận chiến với cái tôi của chính mình. Cô ấy căm ghét sự tồn tại của mình, cảm giác tội lỗi và ngắt kết nối với những mối quan hệ xung quanh đi kèm với khát khao của cái tôi đã dày vò cô bấy lâu nay.
Bọn hắn cần ký ức của cô quay trở lại.
Không phải là vì muốn Mia của ngày xưa quay lại, mà vì muốn cô không cần phải chịu đựng nỗi khổ tâm làm một "kẻ giả mạo" này nữa.
Nhưng nếu chuyện đó là không thể, vậy thì bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn và nhắc nhở rằng cô luôn được yêu thương mà thôi.
Nhưng hắn, hắn lại có chút không kiên nhẫn được đến thế.
- Điện hạ, người đã từng nghe qua cụm từ "yêu lại từ đầu" chưa?
Người trong lòng chỉ