Chàng trai trong bộ phục trang dạ hội lịch lãm chỉ bao gồm áo vest nhung đỏ và chiếc quần âu đen đơn giản nhưng lại tôn lên cái đẹp vốn có của cậu vẫn luôn tựa người lên thành ban công, tay phải đung đưa li rượu vang đỏ, và cứ chốc chốc thì đưa lên môi khẽ nhấp vào vài ngụm nho nhỏ. Đôi mắt của cậu phóng ra nhìn về hướng xa xăm, sau đó lại ngẩng lên trời, nơi ngự trị của vầng trăng phản chiếu một loại ánh sáng huyền ảo màu vàng nhạt.
Kì lạ thật, không khí tưng bừng và nhộn nhịp ở bên trong phòng tiệc kia thế nhưng lại không thể khiến cho tâm tình của Evan bớt đi ủ rũ. Ngột ngạt, cậu bèn lẻn ra ngoài ban công hóng gió, tiện thể làm đầu óc của mình thanh tịnh trở lại.
Thoạt nhìn, ai cũng cười cười nói nói vui vẻ biết mấy, trong khi cậu dường như đến cả nâng khoé môi lên cũng cảm thấy lười biếng.
Tiếng lộc cộc thanh thuý của gót giày phụ nữ đột nhiên vang lên từ phía sau, phá tan đi khoảng không gian tĩnh lặng mà cậu phải chật vật lắm mới có được.
Chỉ có điều, Evan không ghét nó, cái âm thanh này.
- Anh đã ẩn đi khí tức của mình rồi.
Vẫn không quay đầu lại nhìn xem người mới đến là ai, Evan lần này lại bình thản nhấp thêm một miếng rượu, đương nhiên là cùng với một nụ cười.
- Nhưng em đã ở đây rồi đấy thây.
Thân thể mềm mại và nữ tính kia nhẹ nhàng áp lên lưng của Evan, và cánh tay cô vươn ra nắm lấy bàn tay trái đang thả lỏng trên thành lan can của cậu.
Cả một cõi đời lạnh lẽo, duy chỉ có hơi ấm của người con gái này là thật.
Evan xoay người lại và kéo lòng bàn tay của Mia đặt lên trước môi mình và hôn lên một cách đầy nâng niu, cánh tay còn lại cậu đặt lên eo nhỏ của cô, và cuối cùng, hai người trao nhau một cái ôm nồng nàn.
- Lâu rồi không gặp. Em nhớ anh.
Mặt của Mia dán vào lồng ngực Evan, nên thanh âm lúc nói ra lại có chút không rõ ràng. Cô cảm nhận được nhịp tim đập mãnh liệt của ai kia, và có vẻ như của cô cũng đồng dạng. Vòng tay của người con trai siết lấy cô càng chặt hơn, nhưng tuyệt nhiên không khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
- Anh cũng nhớ em.
Suốt từ đầu bữa tiệc tới bây giờ, đây mới là lần đầu tiên hai người thực sự tiếp xúc với nhau. Cô bận rộn với chuyện kết giao của cô, mà cậu thì lại tự khiến cho bản thân mình cảm thấy buồn phiền mà trốn biệt ra đây. Chỉ mới cách đây vài tiếng đồng hồ mà thôi, Evan vẫn còn ở nhân giới, và lần này cậu chỉ về một chút để dự tiệc, sau đó lại phải tiếp tục với công tác của mình. Mọi chuyện đang ở giai đoạn nhạy cảm, cậu không có lấy một chút thời gian nào để mà bỏ bê. Vì tư tâm mà phá hỏng chuyện lớn chính là việc làm mang tội nghiệt nặng nhất đối với một vị công tước như cậu.
- Nếu như chúng ta vẫn còn là con người, thì khoảng thời gian vừa rồi thật đúng là dài đến mức khiến cho con người ta trầm cảm mà. Là 4 năm 1 tháng lận đấy._Mia buông ra khỏi người Evan và nói đùa một chút.
- Anh sống nhiều hơn em 4 nhân 100 năm, mà chỉ tại vì em nên anh mới đặc cách cho rằng 4 năm này là lâu đó.
- Ý anh là, anh chê chừng này vẫn chưa nhằm nhò gì có đúng không?_Mia bóp cằm của Evan mà giật giật qua lại khiến cho gương mặt của Evan bị méo mó.
- Không, không, đủ rồi, đủ lâu rồi. Anh biết sai rồi.
Hai người cùng đứng dựa trên lan can hướng ra ngoại cảnh, vai sánh vai, từng phút từng giây có thể cảm nhận được hơi thở của nhau đều thật sự là một niềm hạnh phúc đơn thuần.
Dàn nhạc trong sảnh lại chuyển bài. Tiếng đàn dây và dương cầm cùng nhau hoà âm cho ra một loại giai điệu dịu dàng và trữ tình. Evan chợt đứng thẳng người dậy và đưa ra cánh tay của mình hướng tới Mia, tay trái nương lên ngang bờ ngực và làm một động tác mời chuẩn theo lễ nghi.
- Anh có thể không?
Như một quý cô duyên dáng thấm nhuần từ trong xương máu, Mia cầm lấy tay của Evan, đôi mắt màu xanh lam ngọc ngà long lanh chỉ phản chiếu hình ảnh của cậu, cả thân ảnh của cô được tắm trong cái ánh sáng kì diệu của mặt trăng và chiếc váy dạ hội liền trở nên lấp lánh như vũ trụ.
- Rất sẵn lòng.
Người con gái tuyệt đẹp. Người mà chàng trai yêu nhất ấy, là một cô gái phi thường, và không thuộc về bất cứ ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng chí ít, chỉ một chút thôi, cậu sẽ chiếm lấy cô chỉ cho riêng mình trong khoảnh khắc này, cho tới khi giai điệu này kết thúc.
Điệu nhảy của một đôi tình nhân dĩ nhiên là sẽ khác biệt so với một điệu nhảy xã giao bình thường. Ta có thể thấy được không khí giữa hai người họ như thể tách li hoàn toàn ra khỏi thực tại và chìm đắm vào thế giới chỉ của riêng họ. Những nụ cười nở rộ trên mĩ nhan đều là chân thật, cả mười ngón tay đan xen vào nhau cũng đều là vì muốn thật sự chạm vào đối phương.
Cũng như, đây là lần đầu tiên Mia và Evan cùng nhau khiêu vũ, với tư cách là một đôi yêu nhau. Chính vì thế, điệu nhảy này ngay từ giây phút bắt đầu đã trở thành một kỉ niệm đẹp.
Vĩnh viễn không thể quên.
Tiếng nhạc kết thúc đưa tâm trí mơ mộng trong bể tình của đôi bạn lữ quay về với tri giác của mình, thế nhưng đôi tay của họ vẫn chưa chịu buông lơi.
- Tự nhiên...thấy có chút ngượng ngùng á...
Thấy Mia không còn dáng vẻ hổ báo như ngày thường, thay vào đó lại cười cười thẹn thùng hệt như một phân cảnh trong truyện tranh thiếu nữ, Evan bật cười.
- Em mà cũng biết ngượng sao?
- Người ta không có quen làm mấy cái thứ sến súa này mà!
Hai cái đầu ngốc nghếch lại đứng đó cười khì một lúc, cho đến khi, dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó vô cùng hệ trọng, Mia nghiêm mặt lại, rồi bỗng chộp lấy cổ tay của Evan, muốn lôi đi.
- Không xong...! Mau! Phải trốn đi thôi!
- Sao thế?! Vì sao lại phải trốn?!
Lần này, vận may đã không nghiêng về phía của Mia. Cánh cửa đôi dẫn ra ban công bị mở toang trước khi cả hai kịp biến mất đi đâu, và một ai đó từ bên trong bước ra.
- Hỏng bét...
Mia nghiến răng, chân cũng không còn gắng gượng để di chuyển khi ánh mắt của người kia đã đặt lên cô kèm theo một vẻ hoang mang.
- Công chúa...ra là người đang ở đây.
Josh thở phào nhẹ nhõm khi tìm thấy cô, sau đó ánh mắt hắn lại di chuyển lên người con trai đang đứng ở bên cạnh cô, rồi lại theo cánh tay của cậu mà nhìn xuống, vừa vặn thấy những ngón tay hoàn hảo xen kẽ lẫn nhau của cô và cậu.
Thực ra, hắn đã đứng từ bên trong nhìn ra ngoài đây được một lúc rồi, trong lòng lại liên tục phân vân không biết liệu hắn có nên xen vào phá vỡ không khí tốt đẹp đó hay không.
Và thế là hắn đã ở đây.
- Hai người...là loại quan hệ kia...sao?
Vẫn nghĩ là hắn đã nên phát hiện ra từ sớm, nhưng rốt cuộc khi tận mắt chứng kiến bọn họ hoà hợp với nhau đến vậy, không hiểu vì lẽ gì mà lời chúc phúc sắp thốt ra lại bị mắc kẹt trong cổ họng, còn có cảm giác hơi hơi khó chịu này.
Mà nó cũng không phải là hơi hơi nữa.
Có một loại cảm giác gì đó kì lạ vô cùng, đang chậm rãi trào lên, khiến cho nơi hầu kết của Josh nghèn nghẹn phải nhấp nhô liên tục. Cặp mắt tím than nhìn Mia càng lúc càng gắt gao, tựa như đến cả hắn cũng không còn biết mình đang làm cái gì nữa.
- Công...chúa...
Khó khăn lắm, Josh mới thốt ra được hai tiếng gọi cô, mà giọng của hắn lại run run và khàn đặc.
Evan quay sang Mia, lúc này thấy được vẻ mặt của cô ngưng trọng và tối dần lại. Cậu nhịn không nổi lo âu, liền hỏi:
- Mia, nói với anh, chuyện gì đã xảy ra?
Đầu ngón tay của Mia nắm chặt lấy cậu tới trắng bệch, và khi cô cuối cùng cũng chịu mở ra khẩu hình, tiếng chuông đồng hồ vang vọng oanh oanh khắp nơi, và tất cả những ngọn nến đều bị một luồng gió lạnh gáy thổi cho tắt vụt. Mọi thứ đều chìm vào trong bóng tối, chỉ còn lại những tiếng kêu xôn xao và bối rối.
- ...Tới sự kiện của em rồi.
Khi đồng hồ điểm nửa đêm, cô sẽ chính thức ra mắt.
Mia khẽ phì cười. Mấy người Samantha nghĩ gì vậy chứ, ma tộc là loài sinh vật hầu như có khả năng nhìn thấy trong bóng tối, thế nên dù có tắt đèn hay không thì chả phải là vẫn như nhau cả sao?
Mà thôi kệ, miễn là họ thấy vui.
- ...Em nên đi đi.
Evan đặt tay lên vai Mia mà khẽ vỗ trấn an, cũng như là tiếp thêm cho cô một ít dũng khí, còn có như muốn nói rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn tin tưởng cô.
- Ừm. Em đi trước đây.
Giữ lấy hơi ấm của cậu thêm một lần nữa rồi buông, Mia quay sang Josh, cánh tay của hắn đã nâng lên, sẵn sàng để dìu cô đi rồi.
- Công chúa, xin hãy đưa tay cho thần.
Mia tiến lại gần và để Josh cầm tay cô dẫn trở vào bên trong.
Ma tộc có thể nhìn thấy được trong bóng đêm, nhưng Mia cảm thấy có hơi kì lạ. Rõ ràng, cô và Josh đã đi đến giữa đại sảnh rồi mà dường như vẫn chưa có ai nhận ra sự hiện diện của cô cả.
Nhưng cũng không lâu để cô hiểu được là vì sao. Cô ngoảnh mặt sang nhìn Josh, môi hơi cong lên cười nhẹ. Có một luồng ma lực xuất ra từ hắn. Là hắn đã ẩn đi khí tức của cả hai.
Kẻ cứng nhắc như hắn mà cũng muốn hùa theo màn kịch làm lố này của bọn Samantha sao?
- C...công chúa đừng hiểu nhầm. Ngài thân phận cao quý, không thể cứ thế mà mờ nhạt xuất hiện được...!
- Rồi rồi, tôi hiểu ý cậu mà. Cảm ơn nha.
Josh lén quay đi hừ một tiếng, còn cô thì chỉ che miệng nhịn cười.
Một ánh đèn được thắp lên và chiếu thẳng lên vị trí của Mia lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
- Đó chẳng phải là mĩ nhân ban nãy đó sao?
- Cô ta làm gì ở đấy vậy...?
Nhìn thấy tất cả ánh mắt gay gắt đều đổ dồn trên người mình, trong thoáng chốc, Mia cảm thấy mình trở nên căng thẳng mà như muốn hoá đá.
Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, cô nhận ra rằng không có việc gì mà phải căng thẳng cả. Về sau, sẽ còn có nhiều thứ khiến cho cô sợ hãi nữa kia kìa.
Hít một hơi thật sâu và chợp mắt lại một chút. Khi một lần nữa mở mắt ra, Mia tựa như trở thành một người hoàn toàn khác, với ánh mắt lãnh đạm, cặp mày nhướng cao quý phái, và từ đôi môi đỏ mọng kia thư thả mà nhả ra từng lời một.
- Buổi đêm tốt lành. Các vị khách quý đây liệu đã tận hưởng những giây phút vừa qua chứ?
- Phải rồi, bữa tiệc này là lần đầu tiên tôi thấy nó lại có thể hoành tráng đến như thế, rất hài lòng._ Một tiếng nói của đàn ông từ trong đám đông đáp lại.
Mia mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu với nguồn âm thanh kia, sau đó lại ngẩng mặt về phía trước và tiếp tục cất tiếng:
- Quả là một vinh dự khi nhận được phản ứng tích cực từ các vị. Chắc hẳn các vị cũng đều đã nhận ra, ngoại trừ phòng tiệc này và nhà vệ sinh gần nhất ra, các vị đều không thể bước ra khỏi đây, cũng như cảnh quan ở bên ngoài cũng không thể thấy. Vì thế nên, ta có một câu hỏi vui dành cho mọi người. Ai có thể nói cho tất cả mọi người ở đây biết, đây là nơi nào hay không? Những bức tranh treo tường và một vài món đồ trang trí này có lẽ sẽ là một gợi ý đáng để xem xét đấy.
Vừa nói xong, mọi người đều bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ ở trong sảnh tiệc. Những bức tranh trông bình thường ấy, thế nhưng bây giờ để ý kĩ lại có cảm giác giống như nó đang chỉ điểm ra một cái gì đó.
Một lúc sau, một tiếng hô vang khiến cho mọi hoạt động dò xét ngừng lại.
- Đây là...biểu tượng của hoàng gia...!
Người kia chỉ vào một góc của tấm tranh sơn dầu vẽ một đứa trẻ đang đọc sách tranh, mà ở trong trang truyện của đứa trẻ lại hoạ một huy hiệu màu đỏ mà ở trung tâm là một hoạ tiết hình hoa hồng đen cách điệu.
Quốc huy của hoàng gia chỉ được cài