Arc 2: [Despair]
***
Vậy là, chiến tranh vẫn là câu trả lời duy nhất.
Khi tuyên bố khai chiến, toàn bộ không gian ở ma giới đều đắm chìm trong một màu tím hắc ám khác với thường ngày. Đó là bởi vì ma khí đang trỗi dậy ở khắp nơi, là năng lượng của ma tộc đang toả ra và cộng hưởng với thế giới. Cũng phải thôi, quy mô của trận đánh này bao trùm lên cả 5 vương quốc lớn nhất ma giới. Chỉ có vào lúc này, ma giới mới thật sự giống như một nơi đáng sợ mà nhân loại vẫn thường hay mô tả.
Đội quân ma tộc, mặc dù chiếm phần lớn vẫn là vampire vì Vương quốc Vampire mới là mục tiêu đánh chiếm trọng điểm của thiên thần, nhưng nhờ quan hệ ngoại giao mà công chúa điện hạ đã xác lập với các tộc khác, nên góp sức tham chiến ở đây còn có cả tộc người sói, tộc yêu tinh, tộc nhân thú. Không chắc việc này sẽ giúp ích được bao nhiêu, nhưng chắc chắn là đã giúp nâng lên được tỉ lệ thắng trận. Bởi lẽ, có một sự chênh lệch vô cùng lớn về thời gian chuẩn bị lực lượng giữa hai phe. Nếu như tộc thiên thần đã liên tục khôi phục chiến lực từ khi đại chiến thứ hai kết thúc, thì tộc vampire mới chỉ bắt đầu vực dậy được hơn 10 năm.
Đây lại là một ván cược khác dành cho Mia. Lại là một ván cược sinh tử. Thắng làm vua, thua làm giặc. Nhưng dù có thắng thì cũng chẳng phải là loại chiến thắng vẻ vang gì, khi sự thật vẫn là sẽ có vô vàn máu đổ, vô vàn sự hi sinh chỉ để đổi lấy sinh mạng cho một người duy nhất: vị công chúa huyết tộc của bọn họ.
Dù vậy, thiếu nữ vẫn phải cắn răng mà chấp nhận, phải tự biến trái tim mình thành sỏi đá để không phải gục xuống tại đây.
Lực lượng 50 vạn chiến binh, 20,000 pháp sư được chia làm ba cánh quân. Quân tiên phong sẽ đón đầu, trực tiếp đánh giáp lá cà với thiên thần trên chiến trường chính. Quân tiếp tế sẽ đứng ở hàng giữa, có nhiệm vụ tiếp tế binh lực ở tiền tuyến và là hậu phương hỗ trợ, ngăn chặn bất cứ kẻ nào lọt qua tiền tuyến. Quân phòng ngự sẽ cắm quân ở xung quanh và bên trong cung điện, cũng chính là lớp phòng tuyến cuối cùng. Nói về độ căng thẳng thì ngay cả quân phòng ngự cũng chẳng kém cạnh gì quân tiên phong, vì nếu bị thất bại ngoài chiến trường, trọng trách lớn nhất và quyết định nhất sẽ rơi vào tay quân phòng ngự, bởi vì một khi toà thành này sụp đổ thì cũng coi như là bại trận rồi.
Từ trên không trung, hàng loạt những đôi cánh trắng xuất hiện che phủ cả mây trời. Ở dưới mặt đất thì vang lên tiếng chân chấn động cả một phương. Đặc sản của thiên thần đây rồi, "bộ quân" và "không quân". Phải, thiên thần thì biết bay, nhưng ma tộc thì không phải ai cũng sở hữu khả năng đó. Mới bắt đầu mà đã muốn đánh nhanh thắng nhanh, như thể chúng vẫn còn sợ lần này lại sẽ thua vậy.
Quân vương thì không thể rủi ro tính mạng của mình, nên Mia chỉ đành ngồi trên kiệu, ở nơi có lớp phòng vệ nghiêm ngặt nhất này mà quan sát chiến trường và đưa ra mệnh lệnh. Cặp mắt saphia lạnh lẽo nhìn trời, cô giương quyền trượng lên, giọng nói đanh thép ra khẩu lệnh:
- Cung tên! Ma pháp sư!
Toàn bộ cung sĩ và ma pháp sư đều hướng lên trời, kẻ giương cung, người nhẩm chú pháp. Đội quân cánh trắng càng lúc càng bay tới gần. Và khi chúng đã bay vào tầm ngắm, một mệnh lệnh uy nghiêm mạnh mẽ hô lên:
- BẮN!
Mưa tên dội ngược từ mặt đất lên trời cao, cắm thẳng vào đội không quân của tộc thiên thần. Những thiên thần kém may mắn bị trúng tên hoặc trúng ma thuật chỉ kịp kêu rên một tiếng và rơi thẳng xuống đất, có khi còn rớt đè lên cả đồng đội đang hành quân ở phía dưới. Bọn chúng cũng có cung thủ, mưa tên lại từ trên trời rơi xuống đất, nhưng nhờ công các pháp sư, những mũi tên không đủ công lực đã bị màn chắn ma thuật cản lại.
Muốn đọ tốc độ sao? Vậy còn phải xem xem, rốt cuộc là cánh của các ngươi nhanh, hay là cung tiễn của ta nhanh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mia siết chặt cây trượng của mình. Nhất định phải tiêu diệt toàn bộ lực lượng không quân của chúng trước khi để chúng lọt vào phòng tuyến thứ hai, và đây cũng phải là ưu tiên hàng đầu. Nhưng không thể vì quá tập trung lên trên trời mà bỏ quên mặt đất - như ý đồ của bọn chúng. Trông thấy bọn thiên thần bay ở trên kia liên tục gãy cánh, rớt xuống như bom dội, lúc này Mia mới có thể buông lỏng tinh thần hơn một chút đỉnh. Mũi trượng hướng về phía bọn thiên thần trên mặt đất đang cầm binh khí xông lên, cô lệnh:
- Bộ quân, TIẾN CÔNG!
Nếu chỉ là chiến trường chỉ dựa vào sức mạnh vật lý thuần tuý như ở thế giới loài người thì may ra còn có thể đánh dễ thở hơn. Nhưng đây là cuộc chiến giữa những sinh vật không phải loài người. Trận chiến này còn có cả pháp thuật, mà pháp thuật thì biến hoá khôn lường, nên đâm ra rất khó để đối phó. Hai bên lao vào nhau như nước với lửa, chém giết hỗn loạn. Có kẻ còn sử dụng pháp thuật diện rộng làm nổ cả một vùng lớn. Mới chỉ bắt đầu còn chưa đầy một lần xoay của đồng hồ cát mà khói lửa đã lan vào tận trong các thành thị. Cũng may là người dân đã được sơ tán đến những vùng nằm ngoài ảnh hưởng chiến tranh, hoặc đã an toàn nơi hầm trú ẩn cả.
10 phút đầu, cả hai bên như thể đang cố cân bằng lực lượng của nhau, chưa có phe nào là thắng thế. Tựa như cực âm cực dương trung hoà. Nhưng nếu như cứ mãi tình hình này, đây chẳng phải lại trúng chiêu đánh tiêu hao lực lượng ư? Lỡ mà vào phút cuối bọn chúng lại triệu hồi thêm tiếp tế thì tất nhiên là là không dễ chịu gì. Vậy mà vào trận chiến trước, vua Norman đã đánh trong 7 ngày 7 đêm. 10 phút này so với 168 tiếng đồng hồ ấy... nghe cứ như là một trò đùa vậy.
Đôi mắt xinh đẹp vốn chỉ nên nhìn thấy những gì cũng tốt đẹp như chính nó, bây giờ lại chỉ phản chiếu hình ảnh người của mình thét lên đau đớn và tan thành tro bụi.
Lần lượt, lần lượt, từng người một.
Nếu là trước đây, khi cô chỉ là một vị tiểu thư bị cô lập trong chính ngôi nhà của mình, cô có thể giương mắt nhìn người khác ngã xuống vũng máu của chính mình mà không hề động tâm. Nhưng bây giờ, bỏ mạng ngay trước mặt đều là binh sĩ của cô, thần dân của cô. Lồng ngực cứ nhói lên, hô hấp không nổi.
Những ngón tay nắm xung quanh cây trượng càng trở nên trắng bệch. Dẫu vậy, gương mặt của thiếu nữ vẫn như một tảng băng đầy kiêu hãnh. Cô nhìn về phía trước. Ở đằng xa của cánh quân thiên thần tộc, cũng có một kẻ đang ngồi trên kiệu. Cặp mắt của gã như diều hâu, sắc lẹm và đầy sát ý lẫn dục vọng, phóng thẳng về phía cô, tựa như gã muốn dùng chính ánh mắt của mình mà giam cầm cô lại một chỗ.
Antonio Chevelderiche. Đế thượng của thiên thần tộc. Một kẻ máu lạnh, tàn độc, hung bạo, đầy độc chiếm. Gã muốn độc chiếm lấy cô. Phản chiếu trong đôi mắt gã, cô dường như không phải là cô, mà là một ai khác. Một người mà gã đã khao khát từ lâu.
Một người mà ngay cả thượng đế có muốn cũng chẳng thể nào có được.
Gã nhếch mép cười.
Mia cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
15 tiếng đồng hồ. 50 vạn quân ma tộc còn lại 39 vạn. 200 vạn quân thiên thần tộc còn lại một nửa.
- Kyle, chữa trị! David mau dựng tường lửa! Josh sử dụng ám kĩ đi! Quân ta bắt đầu sụt giảm rồi!
Mia lập tức truyền thanh cho các thân tín của mình khi thấy lực chiến đang sắp sửa yếu đi và cán cân đang bị nghiêng về phe địch. Kyle dù nhận lệnh hỗ trợ chữa thương nhưng vẫn không hề cất cung đi. Anh vừa tập trung ngắm bắn, một lần phóng đi 10 mũi tên nguyên tố, đều bắn trúng địch cả, nhưng miệng vừa nhẩm pháp chú. Ở dưới chân những binh lính bị thương nặng liền xuất hiện ánh sáng ma pháp trận của thuật chữa trị. Kyle là nguyên tố thuỷ, hiệu quả chữa trị thuộc hàng tốt nhất. Những người lính được anh ta chữa thương đều đã có thể ngay tức khắc lấy lại được sức mạnh của mình như ban đầu. Bởi vì hiệu quả phi thường, nên một lần sử dụng bù lại vô cùng tốn mana. Kyle dù sao vẫn là một ma pháp cung thủ, lượng mana đó nên dành để triệu hồi pháp tiễn thì hơn.
Phía David, ngay sau khi trong đầu vang lên giọng của Mia, cậu chỉ nhoẻn miệng cười tinh nghịch. Đôi mắt tròn xoe màu đỏ ruby nếu như mọi khi trông vô cùng đáng yêu, lúc này đây bỗng trừng lên đầy phấn khích và điên loạn.
- Vâng, onee-sama~
Một làn lửa to từ dưới đất bùng lên, cao tận 5 mét, che phủ toàn bộ tầm nhìn của thiên thần và mọi đòn tấn công của chúng tuyệt nhiên không tài nào đâm xuyên qua bức tường lửa này. Vài tia lửa bắn ra, rơi trúng những sợi lông vũ trên cánh của chúng.
- Ha... haha... Bức tường lửa này, chẳng qua chỉ cần nước là có thể dập tắt— AAAARRRGGGHHH!!!!!!!
Một tên thiên thần, có vẻ như có sức mạnh điều khiển nước, bị trúng chút tro lửa liền cười chế nhạo, nhưng mới hả hê chưa được bao lâu, người ta chỉ thấy cả người hắn đều như hoá thành một ngọn đuốc bùng cháy dữ dội. Chỉ trong chốc lát đã bị lửa nuốt trọn và biến thành tàn cốt. Những kẻ khác cố gắng lại gần triệt phá tường lửa bị trúng tro lửa của David cũng có kết cục tương tự. Những thiên thần đứng sau chứng kiến một màn thiêu sống man rợ đó đều thức thời lùi lại mấy bước. Tiền tuyến của bên thiên thần tạm thời đang bị khoá chân. Khi còn chưa biết cách hạ được thứ tường lửa chết chóc này, chúng cũng không dám tự ý hành động liều lĩnh.
Thế hệ trẻ của tộc vampire bây giờ đã có thể có sức đe doạ đến vậy rồi ư?
Antonio an tĩnh ngồi trên ghế, cặp mắt âm