The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Chương 96


trước sau


Buổi xế chiều. Bầu trời được nhuộm lên một màu cam đào ấm áp, khi trông lên thì lại có chút cảm giác hoài niệm về những ngày đã qua.

- Đây là hoá đơn tiền thuê căn hộ một tháng và chìa khoá phòng của quý khách. Kính chúc quý khách có một khoảng thời gian tốt lành!

- Cảm ơn.

Người đàn ông trùm áo choàng nhận lấy những đồ vật mà nhân viên lễ tân đưa cho mình và khẽ gật đầu chào. Bởi vì bị che phủ bởi chiếc nón trùm đầu và khăn choàng quấn quanh nửa mặt nên người ta không sao nhìn thấy được rõ nhận dạng của chàng trai bí ẩn. Thử mà ăn mặc kiểu này rồi đi dạo trong nội thành đi, chắc chắn là hắn ta sẽ lọt vào tầm mắt của cảnh sát vì họ cho rằng hắn là kẻ khả nghi mà xem. Tuy nhiên, địa điểm mà hắn đang đứng đây lại là một nơi nằm ở khu vực khá là vắng vẻ, nơi mà người ta thường gọi là "ngoại ô" vì nó cách xa trung tâm thành phố và không mấy người sinh sống ở đây cho lắm. Một vài kẻ ăn mặc quái dị ở đây cũng không phải là chuyện gì to tát cả.

Vả lại, thêm một lí do mà hắn không sợ sẽ bị nhân viên ở đây cho là kẻ khả nghi mà tống cổ ra ngoài. Phải, mọi chuyện đều trở nên đơn giản hơn rất nhiều nếu như chúng ta có tiền. Tất cả những gì mà hắn cần làm để bịt miệng bọn họ chỉ là một cọc tiền đi kèm còn đáng giá hơn cả tiền thuê nhà ở đây. Nếu như là hắn của trước kia, việc làm này tuyệt đối sẽ vi phạm vào chuẩn mực đạo đức của hắn, tuy nhiên tình hình lúc này đã buộc hắn phải chơi theo luật rừng của nhân loại, như vậy thì mới có hi vọng sống sót qua cơn giông tố này.

Leo thang đến tầng ba và cũng chính là tầng cao nhất của chung cư nhỏ, người đàn ông tra chìa khoá vào ổ và mở cửa bước vào căn hộ mà mình vừa thuê. Hắn quan sát một lượt căn nhà, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Với tầm giá rẻ như thế thì căn hộ bình dân này coi như cũng đạt tiêu chuẩn rồi. Hắn đã đem gần như là tất cả vật tư của bản thân đi bán đổi lấy tiền mặt, nhưng cuối cùng nhận lại cũng không được bao nhiêu, nội việc trả tiền nhà và tiền bịt miệng ra cũng đã hết một nửa tài sản mà hắn có. Một nửa còn lại phải giữ lại dùng để trang trải sinh hoạt phí, nhưng ước chừng chỉ có thể cầm cự được 3 tháng là cùng.

Song, đây cũng chẳng phải là lần đầu hắn sống trong sự túng quẫn. Theo như những gì hắn còn nhớ được, từ tận lúc mở mắt nhìn đời thì nhà hắn cũng đã rất nghèo rồi. Sau này khi được trọng dụng hắn mới bắt đầu có được những đồng lương cho riêng mình, nhưng thực ra mà nói, chúng không đáng bao nhiêu tiền cả. Bởi vì vốn dĩ hắn không cần sử dụng đến chúng, mà thay vào đó, mọi thứ đều được cung cấp sẵn bằng hiện vật rồi. Tướng tá ở trên đó người ta sống kiểu thế, và hắn sẽ không muốn nói rằng sở dĩ bọn hắn nghèo như vậy là vì đế quân muốn kìm hãm tự do của bọn hắn trong trường hợp có phát sinh chuyện ai đó bỏ trốn xuống hạ giới, tỉ như hắn, Louise, vào lúc này vậy.

Nếu như biết trước được sẽ có một ngày hắn trở thành tội phạm bị truy nã và phải lưu vong như thế này thì hắn đã thủ sẵn vàng bạc trước đó rồi.

Nhưng Louise tạm thời chưa muốn nghĩ đến việc mình sẽ phải lo trang trải cho cuộc sống tạm bợ này như thế nào cùng lúc với việc phải né tránh ánh mắt của bọn lính được phái đi bắt hắn về. Trước hết, hắn phải đưa cô bé ra khỏi vòng cổ trữ vật để kiểm tra tình hình đã.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Louise tìm tới căn phòng ngủ duy nhất ở trong nhà, đứng bên cạnh giường và nắm mặt dây chuyền ở trong tay. Một luồng sáng xuyên qua kẽ tay của hắn, và một hào quang lập tức xuất hiện ở trên giường. Khi ánh sáng thần kì kia tan đi cũng là lúc Louise nhìn thấy được thân hình của một bé gái đang nhắm nghiền mắt, nằm co ro và run rẩy.

Thật may quá, cô ấy có thể sống được ở trong không gian đó—

Khoan đã. Run rẩy?!

Khi vừa nhận ra điều này, Louise vội vàng chỉnh cho bé gái về tư thế nằm thẳng và áp lòng bàn tay mình lên trán cô.

Nóng hầm hập!

Lúc này, hắn mới chú ý đến hơi thở hỗn loạn của cô và những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm rịn ra trên cơ thể bé nhỏ. Quả nhiên, vật sống không thể ở quá lâu bên trong không gian trữ vật, vì ở bên trong đó không có đủ dưỡng khí. Cũng chính vì vậy mà cô ấy mới phát sốt thế này. Louise cắn cắn môi, bối rối. Hắn mới chỉ đặt chân đến đây, còn chưa kịp bố trí lại nhà cửa để có thể ở được thì lại cần phải chăm sóc một bệnh nhân đang lên cơn sốt cao. Hắn cũng không biết rằng ma cà rồng cũng có thể bị bệnh mà! Bây giờ phải làm sao, làm sao mới được...

Do dự một lúc, hắn lại giống như là đã hạ quyết tâm và gật đầu với chính mình. Hắn khom người xuống, vén chăn đắp lên người bé gái nọ và nhỏ giọng:

- Cô phải ráng lên...! Tôi đi chút, sẽ quay lại ngay.

.

.

.

Lúc chàng thiên thần trở về thì vầng trăng đã lên ngôi thay thế cho mặt trời. Hắn trở về, xách theo một cái bọc nhựa đựng vài thứ gì đó.

Lấy ra những món đồ mà hắn mới mua đặt lên trên bàn, hắn không khỏi nhìn chúng mà đăm chiêu.

Liệu những thứ thuốc này có tác dụng với loài vampire giống như nó tác dụng với con người không nhỉ?

Nghĩ tới đây, hắn lại tự ngộ ra điều gì, rồi đưa tay lên vò rối đầu. Louise à Louise, vì sao mi cứ suốt ngày do dự như vậy? Bây giờ mi chẳng còn có lựa chọn nào khác ngoài việc trở nên liều lĩnh cả. Mặc kệ đó là lựa chọn đúng đắn hay là sai lầm, đến cuối cùng, mi vẫn phải đưa ra một sự lựa chọn, còn hơn là do dự đến chết!

Nghĩ vậy, hắn rót một cốc nước, rồi cầm vỉ thuốc hạ sốt mua được từ tiệm thuốc tây cách đây cả 5 cây số và bước vào phòng ngủ. Trông thấy cô bé vẫn chưa có dấu hiệu bệnh trở nặng hơn, hắn mới thở phào một hơi.

- Tôi có mua thuốc về... Tôi không biết loài của cô cũng có thể bị bệnh... Chỉ hi vọng rằng chỗ thuốc này có thể giúp được cô.


Louise đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng dìu Mia ngồi dậy và để cô dựa lên cánh tay của hắn. Cô vẫn đang ở trong trạng thái mê man, chốc chốc gương mặt lại nhăn nhó vì đau đớn.

- Công chúa, cô có nghe thấy tôi không? Tôi cần cô uống viên thuốc này...

Hắn chỉ nhận về những âm thanh rên rỉ vô lực của cô bé. Vậy tức là không rồi. Cô ấy hiện tại còn chẳng làm chủ

được cơ thể của mình.

Trong đầu hắn mường tượng ra một viễn cảnh: Nếu như bóp miệng cô ấy mở ra, đút thuốc vào và ép cốc nước vào miệng cô thì lại có khả năng cao cổ họng của cô sẽ không mở ra và kết cục là sẽ bị sặc, thuốc cũng sẽ bị nhè ra ngoài.

Như vậy... có nghĩa là chỉ còn một cách duy nhất.

- Công chúa, xin cô thứ lỗi.

Nói xong, hắn đem thuốc cho vào miệng mình, ngậm một ngụm nước, rồi dứt khoát nhanh chóng đem môi mình áp chặt lên môi cô. Hắn dùng lưỡi tách răng của cô ra và truyền nước cùng thuốc vào trong khoang miệng của đối phương, đồng thời lấy tay nhẹ nhàng vuốt cổ họng của cô. Xong, hắn cũng không thể cứ thế rời khỏi môi cô, mà phải đợi mãi cho đến khi cô ấy thành công nuốt được thuốc xuống. Nhưng hắn lại nghe nói, bệnh nhân bị sốt phải được cấp nước. Hắn nhìn cốc nước mới chỉ vơi đi một ngụm, lại nhìn về phía cô. Không rõ lí do vì sao, yết hầu của hắn khẽ nhấp nhô, và đôi gò má lại thoáng qua vệt ửng hồng.

Không. Không. Không. Mi chỉ là đang chăm sóc bệnh nhân thôi! Cấm được có tư tưởng gì khác!!!

Và rồi, sau khi đã dùng miệng mà liên tục bón cho Mia hết số nước còn lại, hắn đặt Mia nằm trở xuống, rồi ra ngoài phòng bếp một chút. Chốc lát sau hắn lại trở vào với một chậu nước cùng với hai tấm khăn sạch ngâm ở bên trong. Đặt chậu lên trên chiếc tủ kê đầu giường, Louise lấy một chiếc khăn lên, vắt cho bớt nước, rồi dùng một lực đạo vô cùng ôn nhu mà lau qua gương mặt nhiễm đầy mồ hôi của Mia, rồi di chuyển xuống lau quanh cổ.

Theo chỉ dẫn của nhân viên tiệm thuốc, người chăm sóc phải chắc chắn rằng bệnh nhân đã được lau hết mồ hôi tiết ra ngoài cơ thể để da được thoáng khí, giúp cho nhiệt được thoát ra ngoài nhanh hơn. Vấn đề ở đây là, làm sao có thể bảo hắn, Louise, làm điều đó với nàng công chúa vampire này đây? Vừa nãy h-hôn... à không, mớm thuốc và nước cho cô ấy thôi là cũng đã vượt quá giới hạn của một thiên thần thuần khiết như hắn rồi...! Hắn không thể, không thể...

Nhưng mà... lúc này, cô ấy đang ở trong hình hài của một bé gái... Nếu như mình xem cô ấy như trẻ con cần được chăm sóc, chắc sẽ không sao đâu nhỉ...?

Ánh mắt của hắn lại rơi trên người đứa trẻ đang bất tỉnh. Cho dù đang ở trong hình dạng của một cô bé, nhưng điều đó vẫn không làm vẻ xinh đẹp tuyệt đối của cô chạy thoát đi đâu được. Mái tóc dài óng ả, đen như mực cùng làn da trắng như gốm sứ của cô dường như là độc nhất vô nhị. Nếu như trước đây cô trông tựa như một vị tiên nữ tắm ánh trăng mà tỏa sáng thì bây giờ cô thật sự càng giống như một con búp bê, một tuyệt tác của một nghệ nhân vĩ đại nào đó.

Đây chính là người con gái mà Louise, một thiên thần không nhiễm bụi trần, không lưu quỷ khí như hắn, đã phải lòng từ cái nhìn đầu tiên.

Vì vậy, cho dù đây là cơ thể của một đứa trẻ, nhưng hắn vẫn xem cô là một người phụ nữ, không thể tùy tiện mạo phạm cô ấy.

Nuốt nước bọt xuống cả chục ngụm, Louise cắn cắn môi, nhúng lại khăn vào nước, vắt khô, và buông lời "xin thứ lỗi" một lần nữa, và vừa né tránh việc nhìn xuống nhất có thể, vừa bắt đầu vệ sinh thân thể của cô. Cũng may là cô ấy đã mặc sẵn trên người một chiếc váy trắng một lớp, rộng rãi mà đơn giản. Hắn chỉ cần luồn tay từ dưới lên là đã có thể lau được người cho cô rồi.

Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên lại hiện lên hình ảnh của bốn chàng trai luôn đi theo sau người con gái này.

Chính là bọn họ, những người tình trong lời đồn của công chúa.

Một ngày nào đó, nếu như hắn cũng có thể ở bên cạnh cô ấy như vậy...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Gương mặt như tượng tạc của Louise lại đỏ bừng lên.

Hắn đã rời khỏi địa đàng. Bây giờ hắn có thể quay mặt đi đâu để thú tội và xin được rửa tội đây?

Cuối cùng, khi đã chườm khăn lên trán của Mia, hắn mới có thể ngồi xuống ngơi tay được một lát. Nhưng hắn biết đêm nay sẽ rất dài khi cứ chốc chốc lại sẽ phải thay khăn cho cô.

Cứ thế, Louise túc trực bên nàng công chúa bé nhỏ suốt cả đêm.

Cho tới rạng sáng ngày hôm sau, đôi mí mắt của nàng rốt cuộc cũng đã có chuyển động. Louise đứng phắt dậy và nhào tới gọi cô:

- Công chúa! Cô tỉnh rồi ư?!

Cô bé khó khăn mở mắt ra, hé lộ một màu xanh dương tinh khôi và xinh đẹp như đá quý. Ánh mắt cô mơ màng, giống như là vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi giấc ngủ sâu của mình. Trông thấy một gương mặt phóng đại ở ngay trước mắt, cô ngơ ngác nhìn lên.

- May quá... Cô tỉnh thật rồi— Ah!!

Louise đột ngột hứng chịu một cơn đau nhói ở ngay cổ của mình, như thể có vật nhọn cắm vào da thịt. Và rồi một thứ gì đó bị mút ra bên ngoài, ngay cả những mạch máu bên trong hắn cũng cảm nhận được dòng chảy của máu đang tăng tốc và bị rút dần đi về một phương hướng.

Cô bé ôm ghì lấy hắn, đầu chôn vùi trong hõm cổ hắn và hút lấy hút để dòng chất lỏng màu đỏ đặc sệt đang tuôn ra từ hai chiếc lỗ nhỏ sâu hoắm do chính cô tạo ra bằng cặp răng nanh của mình. Sắc xanh trong đôi mắt ngọc đã bị thay thế bởi một màu đỏ rực quỷ dị và phát sáng trong đêm tối.

Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, Louise có thể cảm nhận được rất rõ cơn đau mà vết cắn của một vampire có thể mang lại.

Nhưng hắn lại không thể ngờ được, cơn đau này lại khiến cho hắn cảm thấy... nơi nào đó trên cơ thể mình...

... nóng ran và trướng đau.

Trong căn phòng nhỏ, giờ đây chỉ còn lại tiếng mút mê say của một cô bé ma cà rồng đang khát máu, và tiếng thở dốc của một chàng trai lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác hứng tình.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện