"Ngươi muốn về thành Ủng Tuyết, ta đi cùng ngươi!" Mộ Huyền Linh nói chắc nịch.
Tạ Tuyết Thần ngạc nhiên, nhíu mày, nói: "Cô là bán yêu, tu luyện ma công, mặc dù trên người có pháp khí che lấp khí tức, nhưng thành Ủng Tuyết thành khác, rất nhiều người tu đạo, sợ rằng sẽ bị người khác nhìn ra ngụy trang của cô."
Mộ Huyền Linh cười tủm tỉm nói: "Quả nhiên ngươi quan tâm ta!"
Tạ Tuyết Thần bị chặn lại một câu, dừng một chút, ngữ khí tăng thêm mấy phần: "Ma thể bán yêu, người của tiên minh sẽ giết không tha!"
"Nhưng ngươi không giết ta!" Mộ Huyền Linh vẫn một bộ dáng không buồn không lo.
Tạ Tuyết Thần có chút bất lực, xoa trán, hít một hơi thật sâu, mới nói: "Cô cần gì phải thế."
"Ta thích, ta nguyện ý!" Ánh mắt Mộ Huyền Linh nồng nhiệt kiên định: "Mặc dù biết ngươi không nguyện ý, nhưng ta vẫn còn muốn cưỡng ép ngươi, hết cách rồi, tu luyện ma công, muốn làm thì làm, giống như ngươi muốn giữ vững đạo tâm của ngươi, ta cũng muốn nghe theo trái tim ta."
Tạ Tuyết Thần bị sang chấn trước những tà thuyết của Mộ Huyền Linh, nhất thời không thể phản bác, chỉ có thể phất tay áo nói: "Làm càn, há có thể quơ đũa cả nắm."
Mộ Huyền Linh đã quen với thần sắc nghiêm nghị của hắn, cứ như thể đang nói ai không phải mình, nàng cười nói: "Nếu ta không tu luyện ma công, thì có thể ở bên cạnh ngươi sao?"
Tạ Tuyết Thần sửng sốt.
Mộ Huyền Linh lại nói: "Ma tộc tu luyện ma công, giống như nhân tộc các ngươi tu luyện. Chỉ là nhân tộc hấp thu linh khí giữa thiên địa, còn ma tộc hấp thu ma khí. Nhân giới không có ma khí, ma tộc sẽ hút máu người sống, chiếm đoạt tâm ma, tu luyện cái này, mới không bị tu sĩ nhân tộc chém giết."
Vẻ mặt Tạ Tuyết Thần nghiêm túc gật đầu, tán thành với Mộ Huyền Linh.
"Ta là bán yêu, không có yêu đan, không có thần khiếu, linh khí không thể nhập thể, nhưng vẫn có thể hấp thu ma khí tu luyện, nhưng ta cũng có thể tán công." Ánh mắt Mộ Huyền Linh sáng rực nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Thần: "Ta tán ma công rồi, thì chỉ là một bán yêu bình thường."
Dù nàng tu luyện ma công, còn là Thánh nữ ma tộc địa vị tôn quý, nếu tán ma công, sẽ chỉ là bán yêu có địa vị hèn mọn nhất Nhân giới, thậm chí còn có thể lọt vào sự truy sát của ma tộc. Bán yêu ở Nhân giới bị kỳ thị, nếu không phải chạy trốn sống tạm bợ chui lủi, thì chỉ có thể biến thành yêu nô, vĩnh viễn không được thoát thân. Huống hồ, tán công ma thể, đau như chết đi, như huyết nhục bị xé rách, vạn kiến thiêu thân.
"Vì lí gì.." Tạ Tuyết Thần khó có thể lý giải được suy nghĩ của Mộ Huyền Linh.
"Nếu như ta chỉ là bán yêu, không có sức tự vệ, ngươi sẽ bảo vệ ta đúng không?" Đôi mắt kia chớp mắt, đáy mắt ngấn nước, dường như biết nói chuyện, đáng thương nhìn Tạ Tuyết Thần.
Như lời nàng nói, nàng chưa từng giết người, còn có ơn cứu mạng với hắn, vậy hắn.. Hắn quả thật phải bảo vệ nàng.
Ý nghĩ này hiện lên trong lòng Tạ Tuyết Thần rất nhanh, nhưng không nói ra khỏi miệng.
Mộ Huyền Linh không chờ được đáp án, vội vàng mở miệng muốn nói cái gì, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, con ngươi tan rã, thân thể trượt từ trên ghế xuống. Tạ Tuyết Thần không kịp suy nghĩ, bước tới bên cạnh nàng, đỡ lấy cơ thể Mộ