“Cậu Trần, hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà!”
Lý Kiến Sơn sốt ruột đến mức sắp khóc rồi.
“Hiểu lầm chuyện gì? Tôi sắp không sống nổi ở đất Kim Lăng này rồi, để tôi nghỉ học nhanh đi!”
Trần Khiêm lại muốn ký. “Cậu Trần, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Thật ra chuyện này chỉ cần xử phạt cậu là có thể giải quyết, tại tôi nghe người
khác nói nên mới khuyên cậu thôi học!”
Nếu để hiệu trưởng biết ông ta dám đuổi học cậu Trần của Kim Lăng, vậy thì ông ta chết chắc.
Không cần biết ông ta đã làm gì, chỉ với việc ông ta đuổi học cậu Trần thôi đã đủ để ông ta chết hàng nghìn lần rồi!
“Được thôi, vậy thầy nói thử xem tiếp theo phải làm thế nào đây? Mạnh Thái Như để sinh viên của mình làm như vậy trước mặt mọi người, làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của người khác!”
Trần Khiêm không biết mình đã thay đổi tự khi nào.
Anh không muốn mọi chuyện vẫn giống như trước kia nữa, cứ ngại ngùng rồi yếu đuối.
Bây giờ Trần Khiêm nghĩ gì nói đó.
“Cậu yên tâm đi cậu Trần, tôi nhất định sẽ xử lý công băng chuyện này!”
“Hơn nữa, dùng danh nghĩa của Bình Phàm, quyên góp năm trăm nghìn cho bạn Hách Lan Lan. Tôi sẽ đưa tiền cho thầy sau, cảm ơn!”
“Cậu khách sáo quái”
Lý Kiến Sơn cười ha ha.
Lúc này Trần Khiêm mới gật đầu.
Anh đứng lên, rời đi.
Bên ngoài cửa.
“Ây da, Trần Khiêm đã bị đuổi học rồi, ăn cơm của trường suốt ba năm, vậy mà kết quả lại không được tốt nghiệp, ha ha.."
Mạnh Thái Như khoanh tay, bất đắc dĩ cười gượng.
“Bị đuổi học mới tốt chứ, tốt nhất không thể sống nổi ở đất Kim Lăng, dám đánh Dương Dương của chúng tôi!”
Vài cô gái vẫn còn chưa nguôi giận đấy.
Mà lúc này, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
Bao gồm cả Mạnh Thái Như đều muốn xông lên mỉa mai Trần Khiêm một phen.
“Bạn Trần Khiêm, bạn đi chậm thôi, chỗ này được xây lại rồi nên có bậc thang nhỏ!”
Cảnh tượng trước mặt làm mọi người trợn mắt nhìn.
Thấy Trần Khiêm đang được Lý Kiến Sơn đỡ lấy nhẹ nhàng.
Bậc thang kia chỉ cao khoảng hai centimet, cũng không được tính là bậc thang nữa, Lý Kiến Sơn đang sợ Trần Khiêm bị vấp à?
Mẹ nó, chuyện gì đang