Tần Tuyết Hàn tin Lý Phàm là sẽ không lừa gạt mình, nhưng lúc này, Tần Tuyết Hàn bỗng cảm thấy hoang mang, cô thầm lo lần này sẽ thất bại, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười tự tin của Lý Phàm, cô lại cảm thấy an tâm.
Nếu có Lý Phàm ủng hộ thì không giống, cô tin có Lý Phàm ở đây thì mọi việc đều sẽ được giải quyết.
Lý Phàm hiểu suy nghĩ của Tần Tuyết Hàn, anh cũng không nói quá nhiều, tất cả cứ dựa vào thực lực để chứng minh, còn về cái khác, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Hiện tại điều quan trọng nhất là ông nội Tần Tuyết Hàn vẫn còn trong tay người đàn ông âu phục, nói không chừng đang ở đại bản doanh của Long Môn.
Lý Phàm nhướng mày, dù thế nào, trước tiên anh cũng phải cứu ông nội Tần Tuyết Hàn ra mới được, ai biết người đàn ông âu phục có thể thay đổi chủ ý, đột nhiên ra tay với ông nội của Tần Tuyết Hàn hay không.
Dù sao nghĩ như vậy cũng rất bình thường, không thể không có lòng phòng bị người.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lý Phàm mới tìm người điều tra vị trí ông nội Tần Tuyết Hàn một chút.
Mà tất nhiên người đó không ai thích hợp hơn Trương Đức Võ.
Trước kia, công việc của Trương Đức Võ ở Long Môn là người bên cạnh Long Hậu, đừng thấy Trương Đức Võ đã rời khỏi Long Môn, hơn nữa còn đắc tội không ít người Long Môn, nhưng cũng may có mấy đàn em trung thành.
Nghe vậy, Trương Đức Võ không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, đây chính là chuyện tốt với ông ta, nếu muốn như vậy thì không thể tốt hơn.
Nghe thấy Lý Phàm giao nhiệm vụ cho mình, Trương Đức Võ lập tức cam đoan với Lý Phàm: “Cậu yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi có thể ứng phó.
”
Nghe vậy, những người khác đều cảm thấy rất bất ngờ, nếu không phải chính tai nghe được, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ lấy làm lạ nhìn Trương Đức Võ, cảm thấy hết sức mờ mịt.
Sau khi nhìn thấy Trương Đức Võ, người Long Môn lập tức cười nói: “Lão Trương, sao ông lại tới đây.
”
Trương Đức Võ thở dài nói: “Tất nhiên là vì tôi nhớ mọi người