Nhìn vẻ mặt bọn họ, Trương Đức Võ đã hiểu được gì đó, ông ta nói: “Tôi nói thật cho mọi người biết nhé, đối với chuyện này, tôi cũng chẳng còn lựa chọn khác, tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, chuyện này mọi người hãy tự xem mà xử lý, hơn nữa chuyện này các cậu không nói tôi không nói, thì có ai biết được chứ?”
Bọn họ hơi ngây người, chợt cảm thấy Trương Đức Võ nói có lý, nếu bọn họ nói ra cũng có thể báo ân, hơn nữa
cùng lắm thì bọn họ giữ bí mật là được rồi, sẽ không có ai biết được.
Lúc này, mấy người đó mới hạ quyết tâm, nói với Trương Đức Võ: “Anh, chúng tôi sẽ nói cho anh biết.
” Bọn họ lập tức nói nơi ông nội Tần Tuyết Hàn bị giam cho Trương Đức Võ.
Sau khi biết vị trí, Trương Đức Võ cười nói: “Cảm ơn các cậu, tôi biết mình chưa từng bạc đãi các cậu, các cậu khiến tôi rất hài lòng.
”
Một người trong đó cười nói: “Anh Trương, anh xem anh đang nói gì vậy, tất nhiên chúng tôi ủng hộ anh” Lúc này, Trương Đức Võ mới nói: “Được rồi, bây giờ cũng không cần quan tâm nhiều chuyện vô dụng như vậy, hãy bình tĩnh một chút, mọi người hãy trở về đi, sau này chúng ta bớt thời gian ra ăn một bữa cơm.
”
Những người khác khẽ gật đầu, sau đó mới lục tục rời đi.
Sau khi trở về, Trương Đức Võ mới nói nơi ông nội Tần Tuyết Hàn bị giam cho Lý Phàm, Lý Phàm tán dương: “Không ngờ ông còn có bản lĩnh như thế, xem ra là tôi đánh giá thấp ông rồi, ông đúng là không khiến tôi thất vọng.
”
Sau khi được Lý Phàm khích lệ, Trương Đức Võ cảm thấy rất vui vẻ, gãi đầu nói: “Ha ha, có thể giúp được cậu Lý là vinh hạnh của tôi”
Lúc này, Lý Phàm mới bắt đầu hành động.
Bởi vì người đàn ông âu phục tưởng Lý Phàm sẽ không tới cứu ông nội của Tần Tuyết Hàn, nên cũng không phải quá nhiều người canh giữ, chỉ lưu lại mấy người.
Dù có đoán thế nào, người đàn ông âu phục cũng không thể nghĩ tới Lý Phàm sẽ cứu người vào lúc này.
Sau khi đi tới nơi ông lão bị giữ, Lý Phàm lập tức bắt đầu hành động.
Thấy Lý Phàm