Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 20


trước sau

Trầm Thước Hi cảm thấy thân thể mình nóng hết lên, vốn bị nàng giấu kín ở sâu trong nội tâm, nữ nhân mà nàng đã yêu sâu, nhớ kĩ nhiều năm, hôm nay lại cứ như vậy mềm mềm mại mại tựa vào trong ngực nàng, mi mục như họa nhu nhu tình, nàng rất rõ ràng nếu như lúc này mình hôn xuống sẽ có kết quả gì........nhưng là - -
Hít một hơi thật sâu, Trầm Thước Hi ôm chặt lấy Hạ Nhân, dùng sức hít lấy hương hoa đào trên người nàng. Hương thơm này giống như một liều thuốc an thần đối với nàng, có thể khiến cho nàng an tâm.
Hạ Nhân vốn mang theo tâm tính trêu đùa cùng tức giận tới, những năm gần đây đối với mị lực của bản thân nàng vẫn là vô cùng tự tin, nàng chính là sinh khí Trầm Thước Hi cười với Đốc Lãnh, còn đối với nàng ta thân mật như vậy. Hết thảy vừa rồi đều là nàng cố ý, mặc dù Trầm Thước Hi cũng không có trả lời vấn đề của nàng, nhưng hành động của nàng ấy không phải đã nói cho nàng biết hết thảy sao?
Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người yên tĩnh ôm nhau..........
Trầm Thước Hi ở trước mắt người khác luôn luôn cao lãnh như hoa mai, ngạo tuyết bất khuất mà nở rộ, nhưng chỉ có hướng về phía Hạ Nhân, chỉ có đối với một mình Hạ Nhân, nàng mới có thể đem phần mềm mại ẩn dưới đáy lòng kia hiển hiện.
Mặc dù không có nói chuyện, nhưng Hạ Nhân lại có thể cảm giác được tâm tình đầy kích thích của Trầm Thước Hi, tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng ấy, ôn nhu dụ dỗ:
-       Được rồi được rồi, tôi biết, không chỉ có tôi muốn chị, chị cũng nhất định rất muốn tôi có phải hay không?
Hạ Nhân đắc ý cười, phản ứng của Trầm Thước Hi khiến cho lòng nàng đang từ âm u đáy cốc lập tức nhảy vọt lên trời, nàng bây giờ hưng phấn đến hận không thể gào thét lên.
Trầm Thước Hi dùng sức cắn môi, mặc dù nàng lý tính, nhưng dù sao cũng là người, đối với người mà mình vẫn luôn yêu sâu đậm lại giữ trong lòng lâu như vậy tất nhiên là nàng cũng muốn, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm. Nếu như lúc này nàng đường đột cùng một chỗ với Hạ Nhân, chỉ biết rằng tương lai Hạ Nhân sẽ phải chịu đựng áp lực vô cùng lớn, vô cùng thống khổ. Nàng đã yêu nàng ấy lâu như vậy, nàng không bỏ được, một chút cũng không thể bỏ được..........
-       Tôi đói bụng~
Hạ Nhân chu mỏ nói, Trầm Thước Hi hít một hơi thật sâu, nàng từ trong ngực Hạ Nhân thoát khỏi cái ôm của nàng ấy, mỉm cười quệt nhẹ lên cái mũi của ai kia:
-       Buổi tối còn chưa có ăn cơm?
Hạ Nhân liếc mắt,
-       Cũng không giống một số người có phúc khí như vậy, đến mời ăn cơm cũng phải xếp hàng chờ.
Trầm Thước Hi cười ha hả nhìn nàng, hướng phòng nghỉ đi đến,
-       Đến đây đi, làm cho em ăn. Muốn ăn cái gì?
-       Cháo.
Hạ Nhân không chút do dự bật thốt lên.
Trầm Thước Hi nghiêng đầu kinh ngạc nhìn nàng một cái, Hạ Nhân tức giận cùng nàng mắt trừng mắt, cặp mắt hoa đào hiện lên ầng ậc nước cùng một tia ủy khuất rõ ràng. Trầm Thước Hi mím mím môi, bất đắc dĩ lắc đầu cười. Chả trách đại tiểu thư này hôm nay tại sao lại thiên kiều bá mị như vậy, nguyên lai là một đường theo dõi nàng nên sớm có chuẩn bị mà tới.
Trầm Thước Hi rửa tay đi làm đồ ăn, Hạ Nhân hai chân chéo quẩy ngồi trên ghế salon, ánh mắt nhìn xa xăm làm như đang suy nghĩ điều gì vậy. Hồi lâu, nàng lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
-       Phong Ngâm, cậu giúp tôi một lần nữa tra một chút Trầm Thước Hi.
Qua điện thoại, giọng người bên kia rõ ràng có chút chần chờ,
-       Còn tra?
Hạ Nhân cau mày:
-       Kết quả lần trước cậu tra được tôi hoài nghi bị người động tay chân, lần này, cậu từ trên người bằng hữu của nàng bắt đầu tra đi.
-       Cậu nói là Tống Niên Niên?
-       Đúng.
-       Nhân Nhân, lấy quan hệ giữa hai người bây giờ, thay vì cứ như vậy tra được không minh bạch, cũng không bằng cậu trực tiếp mở miệng hỏi thẳng nàng.
Hạ Nhân lắc đầu, nắm chặt điện thoại di động:
-       Dựa theo tính tình của nàng nếu như đã không muốn nói thì vô luận tôi có hỏi thế nào cũng sẽ không nói. Cậu chỉ cần để ý đi thăm dò, cần gì tùy thời có thể liên lạc.
Cúp điện thoại, Hạ Nhân vùi ở ghế salon, tâm tình trong lòng lăn lộn không dứt. Tình cảm của Trầm Thước Hi đồi với mình nàng là có thể cảm nhận được, nếu như nàng không biết rõ tình huống trong nhà của mình, tại sao lại muốn cứ một lần lại một lần ẩn nhẫn không phát? Hoặc là . . . . .nàng biết? Nghĩ tới đây, Hạ Nhân có chút bất an, nàng hít sâu hai cái, chỉ cảm thấy trong đầu loạn cực kỳ.
Trầm Thước Hi bưng cháo từ phòng bếp đi ra, liếc mắt nhìn Hạ Nhân một cái:
-       Em ngồi đó tề mi lộng nhãn làm cái gì đấy?
Hạ Nhân lập tức ngồi thẳng, hai tay khép hờ đặt nhẹ trên đùi, vô cùng đoan trang nhìn nàng,
-       Tôi đây gọi là tề mi lộng nhãn sao? Tôi đây coi như là tùy tùy tiện tiện ném một cái mị nhãn cũng là nghiêng nước nghiêng thành a.
Trầm Thước Hi đem cháo đặt ở trên khay trà, đưa tay sờ sờ đầu Hạ Nhân,
-       Phát sốt rồi?
Hạ Nhân một phát đánh bay tay của nàng ra, bưng lên bát cháo bắt đầu ăn.
Thủ nghệ của Trầm Thước Hi không tệ, để cho Hạ Nhân đầy hài lòng đồng thời lại không nhịn được nghĩ tới bộ dáng ôn nhu thể thiếp lúc quay chương trình nàng ấy cùng Đốc Lãnh nấu cơm, miễn cưỡng không được phải phát ra mấy câu oán trách:
-       Xem ra, hiện tại chương trình này còn chưa được phát sóng, một khi đã lên sóng, chị cùng Đốc Lãnh chắc là phải bị buộc chặt lắm a.
Trầm Thước Hi tựa vào ghế salon lười biếng nhìn tờ báo,
-       Đây là chuyện của em, tôi chỉ để ý đến vấn đề quay chụp mà thôi.
Hạ Nhân bĩu môi,
-       Cứ làm như không phải việc của mình, thì làm gì mà cứ hướng về phía ống kính cười ôn nhu như vậy chứ?
-       Cười ôn nhu?
Trầm Thước Hi để tờ báo trên tay xuống, tự tiếu phi tiếu nhìn Hạ Nhân, ánh mắt giống như là dính mê hồn hương, khiến cho Hạ Nhân tay bưng bát cũng không xong, nhưng miệng vẫn cố cứng rắn nói:
-       Làm gì? Có cái gì liền nói, chớ có nhìn tôi như vậy, tôi không ăn nổi.
Trầm Thước Hi lắc đầu cười,
-       Hạ tổng, tôi không có cảm thấy tôi cười ôn nhu, những người khác cũng không có cảm thấy,

tại sao lại chỉ có mình em sẽ cho là như thế?
--Tại sao lại chỉ có mình em sẽ cho là như thế?
Một câu hỏi đem Hạ Nhân á khẩu không thể trả lời được. Nàng bưng cháo lăng lăng nhìn Trầm Thước Hi. Trầm Thước Hi thở dài, cầm lấy giấy ăn lau lau miệng cho nàng,
-       Thế nào lại giống như đứa bé, khắp nơi đều dính thức ăn.
Ngón tay Trầm Thước Hi rất tinh tế, những đầu ngón tay như mang theo lửa nóng câu khởi một trận trong lòng Hạ Nhân, nháy mắt cả khuôn mặt của Hạ Nhân đều đỏ. Nàng cắn môi cúi đầu, hận không thể đem cả khuôn mặt đều chôn vào bên trong.
Hạ Nhân lẳng lặng ăn cháo, Trầm Thước Hi nhàn nhã đọc báo, sau khi cơm nước xong, Hạ Nhân vỗ vỗ bụng, tựa vào ghế salon, ánh mắt có chút ươn ướt nhìn Trầm Thước Hi. Nàng muốn ở lại nơi này..........một chút cũng đều không muốn trở về cái nhà lạnh như băng đó, mặc dù Trầm Thước Hi ở đó không lâu, nhưng trong nhà khắp nơi đều là hình bóng nàng ấy. Hạ Nhân sau khi trở về sẽ thương tâm khổ sở, nếu giữa hai người đã tốt rồi, coi như là làm bạn tốt cho nàng ngủ ở nơi này cũng không quá đáng đi........
Trầm Thước Hi đem tờ báo hơi hơi hạ xuống, nàng nhìn vào ánh mắt đang hấp háy nơi kia của Hạ Nhân nhẹ giọng nói,
-       Hạ tổng, sắc trời cũng không còn sớm.
Hạ Nhân gật đầu một cái, lại tự giơ váy mình lên hít hít quá, duyên dáng nói:
-       Tôi muốn tắm.
Trầm Thước Hi khóe miệng càng thêm giơ lên,
-       Đi đi.
Hạ Nhân nghe thế trong lòng mừng rơn, xem ra tối nay lưu lại đây là điều có thể, ai biết rằng Trầm Thước Hi lại bồi thêm một câu,
-       Tắm xong, thổi khô tóc, tôi đưa em trở về.
Ở trong lòng âm thầm "XÌ" một tiếng, Hạ Nhân đi vào phòng tắm. Vào đến phòng tắm nàng liền lúng túng, đã tính toán ngủ lại, lại quên mang theo đồ vệ sinh cá nhân cùng đồ lót để thay...........
Lấy trình độ khiết phích của nàng ra đo, dùng bàn chải đánh răng và kem đánh răng của Trầm Thước Hi cũng không thành vấn đề lắm.........nhưng là không có đồ lót để thay........
Hạ Nhân đang bối rối, cửa phòng tắm bị gõ, nàng còn chưa có cởi quần áo, liền trực tiếp mở cửa.
Trầm Thước Hi đã đổi một bộ áo ngủ lụa màu trắng, đừng nét trên khuôn mặt cũng cư nhiên mềm mại hơn rất nhiều, trong tay nàng còn đang cầm bộ dụng cụ về sinh cá nhân cùng đồ lót còn mới,
-       Cho em.
Hạ Nhân ánh mắt đầy bất ngờ lại thêm mấy phần xấu hổ, nàng cúi đầu nhận lấy,
-       Làm thế nào mà chị lại có thể biết trước mà chuẩn bị những thứ này? Trong nhà khẳng định cũng đâu có ai đến mà chắc chắn ngủ lại, cũng không biết lớn nhỏ có vừa hay không a?
Trong giọng nói của Trầm Thước Hi tràn đầy vui vẻ cùng tự tin,
-       Em yên tâm, lớn nhỏ -- khẳng định đều vừa.
--..........yên tâm...........khẳng định đều vừa..........
Yên tâm cái quỷ gì a!
Khẳng định đều vừa là có ý gì????!!!! Không phải chỉ là ngủ chung mấy lần thôi sao? Mỗi lần đều như vậy m mịt trêu đùa nàng là sao?
Hạ Nhân ngẩng đầu lên hung tợn liếc Trầm Thước Hi một cái, Trầm Thước Hi cũng không nói nhiều mà lui ra ngoài.
Vốn là chỉ cần hơn mười phút là có thể tắm xong, cuối cùng Hạ Nhân lại cứng rắn tắm đến hơn một tiếng liền.........
Tắm xong, thời điểm nàng từ phòng tắm đi ra, cả người đều có điểm mệt mỏi, sắc mặt bị hơi nước huân cho đến phiếm hồng,
-       Mệt quá a.
Nàng đối với phòng làm việc của Trầm Thước Hi rất quen thuộc, đi đến cái giường bên trong phòng nghỉ liền ngã người lên. Trầm Thước Hi nhíu mày một cái,
-       Đứng lên đi thổi tóc.
-       Không thổi.
Hạ Nhân vuốt vuốt lấy mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước của mình, Trầm Thước Hi nghi hoặc nhìn nàng,
-       Tại sao?
-       Các nhà khoa học đã nói buổi tối dùng máy sấy tóc không tốt, có bức xạ, đối với thân thể cũng không tốt.
Hạ Nhân lại bắt đầu nói láo, thật ra là do nàng tâm tâm niệm niệm nhớ kĩ câu nói của Trầm Thước Hi là tắm xong thổi khô tóc sẽ đem nàng vứt về nhà.
Trầm Thước Hi nhìn chằm chằm nàng một hồi, dĩ nhiên là biết nàng đang suy nghĩ cái gì, cười cười lắc lắc đầu:
-       Tốt lắm, đừng làm rộn, các nhà khoa học đều là nhắm vào phụ nữ có thai, em là phụ nữ có thai sao?
Hạ Nhân: ..........
Nàng đột nhiên cảm thấy Trầm Thước Hi một chút cũng đều không khả ái.
-       Nhanh nhanh làm khô tóc rồi còn đi ngủ.
Câu nói kế tiếp của Trầm Thước Hi lại làm cho Hạ Nhân mặt mày hớn hở vô cùng, Hạ tổng hứng chí bừng bừng lại giống như con cún nhỏ đem đầu duỗi đến trước mặt Trầm Thước Hi,
-       Thổi đi.
Trầm Thước Hi: .........
Mặc dù biết tính khí đại tiểu thư của Hạ Nhân cũng không phải một hai ngày, song Trầm Thước Hi cũng không phải loại người thích bị người sai bảo, thế nhưng nhìn dáng vẻ khả ái giống như động vật nhỏ lắm lông kia, Trầm Thước Hi cũng là không nhịn được mà cưng chiều Hạ Nhân.
Đầu ngón tay ôn nhu luồn vào, khuấy động mấy lọn tóc đen, ánh mắt Trầm Thước Hi nhìn Hạ Nhân tràn đầy ôn nhu mà yêu thương. Hạ Nhân lẳng lặng mà nhìn hình ảnh của Trầm Thước Hi phản chiếu ở trong gương, làm như lấy hết dũng khí, nói:
-       Trầm Thước Hi, chị thôi miên tôi đi.
Trầm Thước Hi dừng tay lại, nhìn vào ánh mắt của Hạ Nhân từ trong gương,
-       Em nói cái gì?
Hạ Nhân hơi khép hờ hai mắt,
-       Mặc dù nói là trị liệu, nhưng trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn một mực trốn tránh biện pháp thôi miên chân chính của chị, cái này rốt cuộc cũng vì sợ hãi mục đích thực sự mà chị muốn đào bới tâm tình của bản thân tôi, mà hiện nay.....---
Nàng mở mắt, không nháy một cái, nhìn chằm chằm vào Trầm Thước Hi. Ở trong sự khó hiểu trong con ngươi đen như mực của Trầm Thước Hi, nàng chậm rãi nói:
-       Lòng em cam tâm tình nguyện.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện