Thủ Thuật Nhỏ

Chương 9


trước sau


Trong phòng khách vắng tanh, Phương Ức nắm chặt điện thoại, cười nhạo một tiếng.
 
Có chuyện gì với người đàn ông này vậy?
 
Cô đợi anh ở đây lâu như thế, mới vừa nghe điện thoại, thì anh không nói một lời đã bỏ đi rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhàm chán.
 
Phương Ức đứng dậy và tắt đèn.
 
Không thì...
 
Cửa vẫn mở, hình như có một bóng người đứng ở đó.
 
Cô đi ra ngoài, đến gần và ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng.
 
Lông mày Phương Ức giãn ra, "Tại sao anh lại ra ngoài hút thuốc?"
 
Giọng cô bất ngờ vang lên, Tần Lương Khánh suýt chút nữa bị sặc khói, anh phun ra, "Hóng gió, trời rất mát mẻ."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Đinh Trấn có chênh lệch khá lớn, cái nắng nóng của ban ngày đã biến mất, nhiệt độ giảm dần, rất thoải mái.
 
Gió đêm thổi nhẹ, khẽ chạm vào vạn vật. Tiếng ếch nhái và côn trùng kêu vang trong ruộng lúa, nhưng cũng không gây khó chịu, ngược lại còn được không khí tự nhiên này lây nhiễm, vô cùng nhàn nhã và thoải mái.
 
Phương Ức hít một hơi thật sâu, trong phổi tràn ngập luồng không khí sạch sẽ, cảm giác mệt mỏi cả ngày đều bị cuốn đi.
 
Cô hỏi anh: "Tại sao tôi không nhìn thấy đom đóm? Không phải người ta nói đom đóm sẽ xuất hiện ở những nơi có chất lượng không khí tốt sao?"
 
"Bây giờ chưa có, khoảng tháng sáu tháng bảy đom đóm mới xuất hiện." Tần Lương Khánh bỏ điếu thuốc vào trong miệng.
 
"Đã qua rồi, vậy thì tôi sẽ phải đợi một năm nữa." Giọng điệu của Phương Ức có phần tiếc nuối, cô ngước nhìn trăng sao trên bầu trời, sự tiếc nuối lập tức bị ném ra sau đầu, tán thưởng, "Thật đẹp!" 
 
Tần Lương Khánh nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trong mắt anh, vẻ mặt ngây thơ, giống như một cô thiếu nữ.
 
Tần Lương Khánh nghĩ, cô còn đẹp hơn cả màn đêm.
 

Hôm nay Phương Ức bận rộn cả ngày, hai chân cũng đã sớm nhũn ra, nhưng cô vẫn muốn ở bên anh một lúc nữa, nên trực tiếp ngồi xuống bậc thang dưới chân.
 
Tần Lương Khánh rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên người cô một giây, sau đó cũng đặt mông ngồi xuống, duỗi chân và hút thuốc một cách nhàn nhã.
 
Khi hút xong điếu thuốc, anh tùy ý ấn xuống đất và hỏi cô: "Cô hái nho xong chưa?"
 
Phương Ức một bên xoa bả vai một bên nói, "Ừm, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi."
 
"Sao cô không sắp xếp cho thêm vài công nhân tới giúp?"
 
Hiếm thấy một người là bà chủ mà lại phải tự mình ra ngoài hứng nắng làm việc.
 
Phương Ức có chút bất đắc dĩ, "Không có cách nào, quyết định làm dự án mới này quá vội vàng, công ty cũng không thể cử người đang làm dự án khác đến, nhưng qua hôm nay sẽ ổn thôi."
 
Cô đột nhiên quay đầu, hỏi anh: "Anh thiết kế như thế nào rồi?"
 
Tần Lương Khánh sửng sốt.
 
Phương Ức nói, "Không phải anh quên rồi đó chứ? Giúp tôi thiết kế trung tâm tiếp đón."
 
"Không quên." Tần Lương Khánh nói, "Khi nào thì cô cần?"
 
"Càng sớm càng tốt, tôi muốn nhanh chóng bắt đầu xây dựng, trước cuối tháng này được chứ? Công ty có một dự án đang trong giai đoạn hoàn thiện, đến lúc đó có thể cử đoàn đội của họ đến đây."
 
Đôi mắt cô tràn đầy hy vọng, nhìn thẳng vào mắt anh.
 
Tần Lương Khánh cảm thấy hơi nóng, anh xắn hai ống tay áo lên rồi nói: "Được."
 
Đường cong cơ bắp trên cánh tay anh rất đẹp, nhìn rất có lực.
 
Phương Ức mỉm cười, "Như vậy có phải rất mệt không? Ban ngày còn phải  lái xe."
 
Tần Lương Khánh nói, "Sẽ không."
 
Phương Ức suy nghĩ rồi đề nghị, "Nếu không thì hai tháng này anh đừng lái xe, tiền thiết kế cũng không kém tiền lái xe của anh, dù sao gần đây cũng không có nhiều khách."
 
Tần Lương Khánh cười một tiếng, "Không cần lo lắng, tôi sẽ giao bản thảo thiết kế đúng hạn cho cô, sẽ không chậm trễ."
 
Phương Ức cũng không miễn cưỡng, "Vậy được rồi, cứ trao đổi với tôi nếu anh có ý tưởng ​​gì mới, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận rồi đưa ra lựa chọn."
 
Tần Lương Khánh gật đầu, "Được."
 
Cả hai ngồi một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi.
 
Trước khi đi ngủ thì Tần Lương Khánh  nhận được một cuộc điện thoại, là người trong thôn, bọn họ có việc phải đi ra ngoài, phải bắt chuyến tàu lúc bảy giờ nên nhờ Tần Lương Khánh chở một đoạn.
 
Mới sáng sớm Tần Lương Khánh đã thức dậy, bà ngoại đã lớn tuổi nên ngủ khá ít, cũng dậy từ sớm.
 
Khi rời đi, Tần Lương Khánh nói với bà ngoại rằng Phương Ức thuê phòng cho nhân viên, nhờ bà đưa chìa khóa của ba phòng ngủ trên tầng cao nhất cho cô.
 
Phương Ức cầm chìa khóa và giữ nó trong lòng bàn tay, cô nhớ lại câu "Ý của cô là gì?" mà anh hỏi vào tối qua, không nhịn được mỉm cười.
 
Cô có ý gì?
 
Chỉ có thể ngầm hiểu, nhưng không thể nói thành lời, để anh tự mình suy ngẫm và nhận ra.
 
Hôm nay Tần Trân không đi theo Phương Ức nữa, như lời Tần Lương Khánh nói, sau khi sự mới mẻ qua đi thì bà vẫn cảm thấy phim hoạt hình hay hơn.
 
Phương Ức đến văn phòng chính phủ vào buổi sáng để nói về việc xây dựng con đường, ước tính chi phí khoảng một trăm vạn, chính phủ sẽ trả một nửa và công ty của cô sẽ trả một nửa.
 
Ngoài ra, công ty phải ký hợp đồng với người dân địa phương về việc trả lại đất trồng trọt cho rừng, yêu cầu đo đạc lại đất của từng nhà.
 
Phương Ức chưa quen với những người dân nơi này, trưởng thôn định sắp xếp bí thư thôn đi cùng cô.
 
Vốn dĩ cô định đồng ý, nhưng sau khi suy nghĩ thì đột nhiên thay đổi quyết định.
 
Phương Ức hỏi: "Chắc là mọi người đều quen A Khánh phải không?"
 
Trưởng thôn nói, "Đúng vậy, mọi người đều biết cậu ấy."
 
Phương Ức tỏ vẻ thản nhiên, "Vậy thì không cần phiền bí thư thôn nữa, cứ để A Khánh đưa tôi đi là được."
 
Trưởng thôn có chút khó xử, "Mỗi ngày cậu ấy đều phải lái xe kiếm tiền, không biết có thời gian không? Phần lớn thời gian đều rất bận."
 
Phương Ức nói, "Tôi sẽ tự mình nói với anh ấy."

 
Trưởng thôn vừa nghe không cần mình phải sắp xếp thì thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy cũng được, nếu A Khánh không có thời gian thì cô có thể gọi cho tôi."
 
Phương Ức nói, "Không thành vấn đề."
 
Trưởng thôn mời Phương Ức cùng nhau ăn trưa, cô lịch sự từ chối, bước ra khỏi tòa nhà chính phủ và bấm điện thoại, "Văn Kiệt, đến đâu rồi?"
 
Liễu Văn Kiệt vừa đến Bình Trấn, trên biển báo hướng dẫn hiển thị tuyến đường đã bị chặn, không cho xe vào.
 
Phương Ức kêu cậu hỏi những người lái xe gần đó xem còn đường khác không.
 
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Văn Kiệt nhìn ra ngoài và thấy một chiếc Minibus đang đậu ở phía trước, người tài xế đầu húi cua đang chống khuỷu tay lên cửa sổ, ngậm điếu thuốc trong miệng.
 
Cậu hạ cửa kính xe xuống và nói với người đàn ông, "Xin chào bác tài."
 
Người đàn ông híp mắt nhìn sang.
 
Liễu Văn Kiệt hỏi anh: "Cho tôi hỏi đường đến Bồ Đào Viên ở Đinh Trấn đi như thế nào vậy?"
 
Đôi mắt của người đàn ông dường như liếc nhìn cậu, sau đó rút điếu thuốc xuống, trầm giọng nói, "Đến ngã rẽ thứ ba thì quẹo phải rồi đi thẳng."
 
Liễu Văn Kiệt vui mừng ra mặt, "Cảm ơn."
 
Người đàn ông ném tàn thuốc xuống đất, "Không có gì."
 
Nói xong thu khuỷu tay vào trong xe, cửa sổ chậm rãi nâng lên.
 
Liễu Văn Kiệt cũng không quan tâm, cậu cũng đóng cửa sổ rồi lái xe chạy về phía trước.
 
Điều mà cậu không biết chính là người đàn ông vừa rồi đang nhìn chằm chằm vào chiếc siêu xe đang đi về phía trước, ánh mắt nặng nề như suy tư gì đó.
 
Ở ghế sau của Liễu Văn Kiệt có hai sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp, một nam một nữ. Cô gái có tính cách hoạt bát, nhìn những ngọn đồi nhấp nhô bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cảm thán, "Oa, phong cảnh ở đây đẹp quá!"
 
Liễu Văn Kiệt nhìn thoáng qua, không nhịn được cong môi.
 
Cô kén chọn như vậy sao có thể chọn một nơi không đẹp được chứ.
 
Có một chiếc xe đi sát phía sau, hai chiếc xe lần lượt đi về phía Đinh Trấn.
 
Khoảng một tiếng sau, Liễu Văn Kiệt nhìn thấy bóng dáng của thị trấn nhỏ, rất nhanh đã đến nơi.
 
Xe của Phương Ức ngừng ở đầu phố của thị trấn, cô liếc mắt một cái đã nhận ra xe của Liễu Văn Kiệt — — 
 
Chiếc Bentley này là chiếc mà cô đã chọn cùng cậu.
 
Phương Ức thò đầu ra vẫy tay.
 
Liễu Văn Kiệt nhìn thấy liền lái xe tới.
 
"Dừng ở đây đi, rồi chúng ta đi ăn trưa trước, nếm thử các món ăn đặc sản của thị trấn này." Phương Ức nói.
 
"Được, nghe chị." Liễu Văn Kiệt không phản đối.
 
Liễu Văn Kiệt tắt xe, quay đầu nói với hai sinh viên phía sau: "Đến rồi."
 
Hai sinh viên bước xuống xe, rõ ràng là sững sờ khi nhìn thấy Phương Ức, đồng thời nghĩ, đây là Phương tổng?
 
Quá trẻ! Quá đẹp! Nhìn qua rất có khí chất nữ cường!
 
Phương Ức là người lên tiếng trước, cô đã xem qua sơ yếu lý lịch của họ, "Tiểu Âu, Tiểu Đường."
 
Tiểu Âu là cô gái và Tiểu Đường là chàng trai.
 
Khi họ phản ứng lại, vội vàng nói: "Xin chào Phương tổng."
 
Phương Ức cười nói: "Hoan nghênh hai người gia nhập công ty."
 
Lúc này, chiếc xe phía sau cũng đã dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên với tướng mạo hiền lành bước ra. Ông ấy chính là chuyên gia trồng nho được đặc biệt mời về.
 
Phương Ức khách khí nói, "Ma tiên sinh."
 
Ma tiên sinh cũng khách khí đáp, "Phương tổng."
 
Phương Ức dẫn mọi người vào một nhà hàng, trên bàn ăn, cô không nói nhiều với Liễu Văn Kiệt, chủ yếu trò chuyện với ba nhân viên mới và các vấn đề gieo trồng và sản xuất của Bồ Đào Viên.
 
Sau khi ăn trưa xong, cũng không vội đi làm. Phương Ức dẫn họ đến nhà của Tần Lương Khánh, phân phòng ở cho từng người, hôm nay dọn dẹp một chút, ngày mai bắt đầu làm việc.

 
Khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, cô mới có thời gian để nói chuyện với Liễu Văn Kiệt.
 
Hai người ngồi trong phòng khách của nhà Tần Lương Khánh, uống trà do bà ngoại của Tần Lương Khánh pha.
 
Phương Ức hỏi cậu, "Khi nào trò chơi kia của cậu sẽ ra mắt?"
 
Liễu Văn Kiệt nói, "Vẫn còn sớm, ít nhất là kỳ nghỉ hè năm sau."
 
Phương Ức nói, "Vậy cậu sẽ phải thức đêm một thời gian nữa, phải tự mình chú ý đến sức khỏe, đừng để còn trẻ mà cả người đã đầy bệnh." 
 
Liễu Văn Kiệt nói "Được" ba lần liên tiếp, "Đã biết, chị đã nói điều này vô số lần."
 
Phương Ức nhướng mày, "Nghe phiền?"
 
Liễu Văn Kiệt nói, "Sao có thể như vậy, chị nói một vạn lần cũng không phiền."
 
Phương Ức cười mắng, "Ba hoa."
 
Liễu Văn Kiệt bật cười, "Phương Ức, em…" 
 
Phương Ức giơ tay gõ đầu cậu, "Không biết lớn nhỏ, tối hôm qua đã muốn phê bình cậu trong điện thoại, phải gọi cho đúng…"
 
Liễu Văn Kiệt bĩu môi, "Chỉ lớn hơn có một tuổi ba tháng, em có thể không gọi là chị được không…"
 
Ánh mắt Phương Ức nguy hiểm, không thể.
 
Liễu Văn Kiệt nhận thua, "Phương Ức… chị…"
 
Phương Ức cười, "Cậu nói đi."
 
"Chị không thấy em có gì thay đổi sao?"
 
"Có gì thay đổi?"
 
Phương Ức ngước mắt, nghiêm túc đánh giá Liễu Văn Kiệt.
 
Người đàn ông trước mặt có làn da trắng nõn, ngũ quan xuất sắc, lớn lên rất đẹp.
 
Cũng vì vẻ ngoài này mà khi còn đi học, cậu thường xuyên bị các cô gái dây dưa, nhưng cậu lại là người sống nội liễm và hiền lành, lúc từ chối người khác cũng không có lực uy hiếp gì, lại nói tiếp, Phương Ức cũng đã giúp cậu giải quyết được không ít mối đào hoa.
 
Phương Ức nghĩ, khi trưởng thành, tính cách của cậu đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
 
Nhưng trước mặt cô thì vẫn như một đứa trẻ.
 
Thấy cô không nhìn ra, Liễu Văn Kiệt có chút bất mãn, "Rõ ràng như vậy sao chị không nhìn thấy?"
 
Cậu còn cố ý đẩy gọng kính trên mũi.
 
Phương Ức tiếp tục giả vờ như không biết, "Làm sao vậy?"
 
Liễu Văn Kiệt thở dài, "Chị không quan tâm em gì hết."
 
Phương Ức không nhịn được bật cười, không trêu chọc cậu nữa, đưa tay lấy kính trên mặt cậu xuống, cười hỏi: "Bị cận lúc nào vậy?"
 
Hai người đứng rất gần nhau, Liễu Văn Kiệt còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng như có như không trên người cô, vành tai cậu đỏ bừng.
 
Tần Lương Khánh đi vào phòng khách liền nhìn thấy cảnh tượng này.
 
Đột nhiên anh có chút cáu kỉnh, nhất định là do thời tiết quá nóng, hơn nữa hôm nay công việc làm ăn không được tốt.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện