Edit: An An
Beta: Thiên Hi
Tô Giản nãy giờ không hé răng, hàng mi run rẩy: “Tại sao?”
“Cô còn có mặt mũi để hỏi à!” Tô Kiến Khôn cắn răng, cảm thấy cực kì hổ thẹn: “Cô ở làng giải trí học cái gì không học, lại đi học cái thủ đoạn không đứng đắn đến trọn vẹn rồi! Tôi hỏi cô, cô cố ý leo lên giường của Lục tổng để hắn đứng sau lưng làm kim chủ đúng không? Tôi nói cho cô biết Tô Giản, Tô gia nhà ta không có loại nữ nhi không biết xấu hổ thế này!”
“Nếu cô còn coi tôi là cha, thì mau cùng Lục Tư Niên cắt đứt quan hệ, đám người hoang dâm mà cô câu kết trước đó cũng cắt đứt!”
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại truyen247.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ha ha.
Tô Giản trong lòng tự giễu, cô nghĩ rằng Tô Kiến Khôn có lương tâm nên mới có ý tới đây quan tâm thăm hỏi cô, kết quả thì ra chỉ sợ cô sẽ làm mất mặt nhà họ Tô, lo lắng Tô gia không thể đứng vững ở thành phố A.
“Ai nói cho ba những điều này?” Ánh mắt Tô Giản ngày càng lạnh, trong lòng thoáng có một suy đoán, mười ngón tay chậm rãi siết lại, quai hàm siết chặt, ngọn lửa trong đáy lòng ngày càng mãnh liệt, “Đây là chuyện riêng của con, không cần người khác nhúng tay!”
Tô Kiến Khôn “tạch” một tiếng từ sô pha đứng lên, tức giận đến cả người phát run: “Cô còn dám mạnh miệng? Nếu không phải Tiểu Tiêu cảm thấy có chút kì lại, cô hiện tại chắc còn đang bị Lục Tư Niên đùa bỡn bên trong!”
“Hắn căn bản chỉ cùng cô chơi đùa một chút, Lục Tư Niên trước sau có không biết bao nhiêu nữ nhân, sao có thể xem trọng cô? Hơn nữa, Tô gia hiện tại đang ở vòng tại trợ C, một khi đưa ra thị trường, Lục thị chính là đối thủ số một của chúng ta.”
Tô Kiến Khôn ủ rũ lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm đến bất kì giao dịch bẩn thỉu nào giữa cô và hắn ta, nhưng rõ ràng Lục Tư Niên muốn lợi dụng cô để chèn ép Tô thị. Chuyện này đến cả Tiểu Tiêu cũng hiểu rõ, sao cô lại hồ đồ vậy?”
Tiểu Tiêu, Tiểu Tiêu, vĩnh viễn là Tô Tiêu!
Sự tức giận đè nén nhiều năm của Tô Giản nháy mắt không thể nhịn được nữa, cô trừng lớn đôi mắt đỏ hoe nhìn Tô Kiến, giọng run run: “Tô Tiêu, Tô Tiêu! Trông mắt ba chỉ có Tô Tiêu! Cô ta nói điều gì cũng là đúng, là chính xác, ba đã từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa?”
Tô Tiêu nói cô ở làng giải trí câu tam đáp tứ, Tô Kiến Khôn không phân xanh đỏ đen trắng liền đuổi cô khỏi Tô gia, khiến cô ở giới giải trí không có chỗ để đi; rõ ràng cô đã nói mình không hề làm ra loại sự tình đó!
Vì cái gì mà ba vĩnh viễn chỉ tin tưởng Tô Tiêu, lại không bao giờ nghe một câu biện giải của cô?
Hốc mặt Tô Giản dần ướt át, cô kìm nén cảm xúc đang xé rách dữ dội trong lòng, ép bản thân hạ nhiệt: “Ba về đi! Ba không cần lo lắng chuyện của con. Quay lại nói với Tô Tiêu rằng cô ta đang có thai nên ở nhà yên ổn tịnh dưỡng, sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh, tích đức