Lục Áp không nhanh không chậm nói: " Có điều, chí ít có thể xác định được, ân oán của Vũ Đức đối với Xiển giáo là từ chuyện này mà ra. Vũ Đức một lần nữa đứng hàng tiên ban, biết Cách Hàng chính là Bình Nam Vương, cũng biết Phi Y chính là một trong hai người công chúa hoặc hoàng hậu, cộng thêm kí ức của Thanh Bình Tinh Quân, hắn liền không tiếc gây mâu thuẫn giữa các giới và Xiển giáo.
Vì thế có thể suy đoán, độ khả thi của việc Cách Hàng chính là phu quân của Phi Y là vô cùng cao. Còn nữa, e là Vũ Đức là dùng nhiều cách để khôi phục lại phần kí ức đã mất này."
" Sao có thể như thế?" Mộ Cửu thắc mắc, " Nếu Cách Hàng là phu quân của Phi Y, vậy đúng là hắn có năng lực xóa đi kí ức của Vũ Đức, nhưng Vũ Đức có cách tìm lại được kí ức, nếu không phải do Cách Hàng, vậy những chuyện hắn làm chẳng phải liền biến thành công cốc sao?"
" Kí ức của bản thân và tìm được chứng cứ là hai chuyện khác nhau." Lục Áp nói, " Ví dụ như khi chúng ta nghe được một chuyện gì đó, nhưng bởi không có kinh nghiệm nên không có cách nào tưởng tượng ra một cách cụ thể."
Mộ Cửu bừng tỉnh.
Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: " Vậy bây giờ chúng ta nên đi tìm chứng cứ, để xem Cách Hàng Chân Nhân rốt cuộc có phải Bình Nam Vương hay phu quân của Phi Y hay không. Kí ức của Thanh Bình tuy bị mất nhưng của Cách Hàng Chân Nhân thì không, chúng ta nhất định sẽ biết được ngọn nguồn. Nhưng lẽ nào ta lại phải đi lấy tóc của hắn sao?"
Lục Áp cười cười, trả lời nàng: " Đừng nói đến chuyện nàng không lấy được tóc của hắn, cho dù có lấy được thì cũng vô dụng. Đạo hạnh càng cao, kí ức càng được bảo tồn nghiêm ngặt, nếu muốn xem được kí ức của hắn thì phải lấy máu."
Máu?
Mộ Cửu đen mặt, nàng đến tóc có khi cũng không lấy được, vậy mà còn muốn lấy máu?
" Quên đi, mai nàng đi với ta một chuyến đến Đâu Suất Cung." Lục Áp uống hết nửa chén trà, nói tiếp.
Mộ Cửu thở hắt ra một hơi, việc này đúng là ngoài hắn ra thì chẳng ai có thể làm được.
Đoàn người lúc này mới tản đi.
Hồ Vương vốn chỉ định gặp Lục Áp xong sẽ rời đi, ai ngờ lại đụng ngay vào thời khắc mấu chốt của vụ án, đương nhiên là muốn ở lại nghe đến cùng.
Vì thế, lão ngủ trong nhà Lục Áp.
Trong lòng Mộ Cửu có chút bận tâm, nàng một người mà lại chứa chấp nhiều người như vậy, chỉ sợ Trường Diễn Tinh Quân đến kiểm tra đột xuất bất kì lúc nào. Nàng còn lo lắng Doãn Tuyết Như sẽ nghi ngờ, như vậy vụ án này sẽ càng sớm có ngày cháy nhà ra mặt chuột, vì thế, nàng bò dậy khi trời còn chưa sáng, chạy đi gõ cửa nhà Lục Áp.
Lục Áp mang nàng ra khỏi Nam Thiên Môn, ngự gió đến một nơi xa xa, triệu hồi một đám mây đến rồi dừng lại. Sau đó, hắn hoàn toàn bộc phát tu vi, ngay lập tức, tường thụy ngũ sắc tụ đến bao phủ một vùng trời lớn trên đầu hắn, đám mây trắng dưới chân dần dần hóa thành một con Thần Thú dài hơn một trượng, con thú này là một con trâu có đầu hình tứ giác, lông dài che hết thân thể, nó vừa nhìn thấy Mộ Cửu, ánh mắt liền lóe ra ánh sáng màu xanh lục, chưa cần nổi giận đã khiến nàng sợ run cả người.
Bản thân Lục Áp không có biến hóa gì lớn, xiêm y vẫn là xiêm y đó, tóc vẫn là kiểu tóc đó, chỉ là trên tóc có thêm ngọc quan chạm khắc Thiên Địa Càn Khôn. Thế nhưng, cả người hắn tỏa ra ánh sáng vạn trượng, so với ngọc còn thanh khiết hơn, so với mây còn nhàn nhã hơn, so với gió còn thản nhiên tự tại hơn, so với trời đất còn làm người ta muốn ngóng trông hơn.
Vài con Phượng Hoàng bay vòng quanh hắn hát vang, hai con Thanh Loan đậu xuống vạt áo hắn, vô số mây trời tụ xuống dưới chân hắn, còn có hơn mười tiên nga đáp mây bay đến, cầm bút son ấn tỷ xếp hàng ngay ngắn sau lưng hắn.
Mộ Cửu đột nhiên cảm thấy mình chỉ là một con kiến nhỏ, không kìm lòng được dịch người, đứng cách xa hắn một chút.
Nhưng Lục Áp lại vươn tay kéo nàng lại, bước lên Thần Thú, hướng về tầng trời thứ 33 mà đi.
" Đây là Nhân Ngưu, trước đây không lâu đã được ta thả ra làm tọa kỵ." Thấy Mộ Cửu cứ một lúc lại cúi ngươi nhìn xuống chân, Lục Áp tốt bụng giải thích.
... Nhân Ngưu? Đây chính là Nhân Ngưu? Chính là con thú thích ăn thịt người giống như Cùng Kỳ, Nhân Ngưu?!
Chân Mộ Cửu mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ sụp xuống chân hắn.
Cái tên này lại thả