Người này quả nhiên chính là Bình Nam Vương!
Mộ Cửu liếc nhìn Lục Áp, nhưng Lục Áp căn bản chưa hề nhìn hắn, mãi đến khi hắn quỳ xuống bái kiến, hắn mới mỉm cười, giơ tay mời mọc.
Cách Hàng ngồi xuống phía dưới bên phải. Lục Áp hỏi thăm: " Việc có bận không?"
Cách Hàng khẽ khom người: " Bẩm sư thúc tổ, ta có thể xử lí được."
Thanh âm của hắn trầm thấp mà mang theo từ âm, tốc độ nói cũng không nhanh, nghe rất êm tai.
Họ nói việc nhà, Mộ Cửu nghe qua cũng thấy phí lời, không biết khi nào Lục Áp mới động thủ, trong lòng cảm thấy hơi tẻ nhạt, liền quay thẳng sang đánh giá Cách Hàng. Người này chính là Cách Hàng kiêu hoành trong lời Lưu Tuấn, nhưng trước mắt nàng chỉ cảm thấy cách hắn nói cười rất có phong độ của một vị đại tướng, dù nhìn kĩ vẫn thấy, đuôi mắt khẽ nhếch lên của hắn vẫn để lộ ra chút kiêu ngạo tự mãn.
" Đẹp mắt không?"
Lúc này, thanh âm của Lục Áp bỗng nhiên lành lạnh vang lên trong đầu nàng.
Mặt nàng lập tức đỏ bừng, vội vàng đứng thẳng.
Nàng đỏ mặt không phải bởi vì bị hắn nói trúng tâm, mà là bởi thanh âm của hắn rất gần, cảm thấy hắn chỉ cách nàng có vài cọng tóc thôi vậy, thật khiến người ta cảm thấy ngại ngùng.
" Bình tĩnh một chút, một lúc nữa vào yến mới dễ ra tay."
Hắn nói xong câu đó liền an tĩnh lại.
Còn có yến hội!
Mộ Cửu không nói gì, lão nhân gia hắn thân phận cao quý, Thái Thượng Lão Quân nếu không thiết yến thì xem ra cũng không hợp lẽ.
Cũng may, chỉ ngồi trong chốc lát, Thái Thượng Lão Quân liền mời họ vào thượng điện dự yến. Đến khi ngồi xuống, Lục Áp thuận thế ngồi xuống bên phải Cách Hàng: " Như vậy nói chuyện mới dễ."
Thái Thượng Lão Quân biết vị tiểu sư thúc này không câu nệ tiểu tiết, lại còn để mắt đến đồ đệ mình, nào có lí do để từ chối?
Lục Áp mỉm cười lôi kéo tay Cách Hàng, từ mi thiện mục dẫn hắn ngồi xuống, sau đó khi thu tay lại liền vô cùng cáo giá, lén lút kéo phất trần của Mộ Cửu một cái. Mộ Cửu không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, thân thể đâm bổ về phía trước, phất trần không ngờ lại đập vào thái dương của Cách Hàng... Cách Hàng đang ngồi đối mặt với Lục Áp và Thái Thượng Lão Quân, đương nhiên không dám vận phép thuật ngăn cản, cứ như thế, đầu hắn lập tức chảy máu.
" Đứa nhỏ này!"
Lục Áp trầm mặt khiển trách Mộ Cửu, một bên móc khăn tay ra lau vết thương cho Cách Hàng, một bên tiếp tục trách cứ: " Sao lại có thể không cẩn thận như vậy, xem ngươi đã gây ra chuyện gì! Còn không mau tới bồi tội?"
Mộ Cửu thế mới biết hóa ra đây đều là một màn kịch của hắn!
Nàng thừa nhận trò đùa này của hắn quá đột nhiên quá tự nhiên, suýt nữa thì khiến nàng chửi ầm lên! Đột nhiên dắt nàng lên đài, không sợ nàng làm hắn thất bại sao!
Nàng nhẫn nại tiến lên cúi người: " Tiểu nhân xin bồi tội với chân nhân..."
" Như vậy sao được!" Thái Thượng Lão Quân vội vã đứng lên, " Chỉ là vô ý mà thôi, tiểu sư thúc không cần như vậy, bàn về bối phận, Cách Hàng không đảm đương nổi."
Cách Hàng là đồ tôn của Lục Áp, tiểu nữ oa trước mặt này nhìn qua có vẻ giống đệ tử của hắn, cho dù không phải chính thức thì cũng là trên danh nghĩa, nơi nào có đạo lý đồ tử phải nhận lỗi với đồ tôn đây?
" Nể mặt Thái Thượng Lão Quân cầu xin cho, ngươi đứng lên đi." Lục Áp biết thời biết thế, sau đó vô cùng tự nhiên mà đem chiếc khăn tay dính máu Cách Hàng nhét vào trong tay áo, nói, " Còn đứng đó làm gì? Không muốn ăn cơm?" Nói xong, hắn cười cười với Thái Thượng Lão Quân, " Đứa trẻ này đang lớn, không được bỏ ăn."
Thái Thượng Lão Quân nghe tới đó, lập tức ra lệnh: " Người đâu, chuẩn bị đồ ăn cho vị tiên thị này."
Hắn sống nhiều năm như vậy, đã sớm biến thành người tinh, lời này của Lục Áp sao hắn lại không hiểu được?
Trong ấn tượng của hắn, Lục Áp cho tới nay chưa từng để bụng đến người nào, khiến hắn phải quản một ngày ba bữa, nữ tử này nhất định có lai lịch không nhỏ, hắn nơi nào có thể đắc tội? Đương nhiên hắn cũng không đề cập tới chuyện này.
Cách Hàng nhìn chằm chằm chiếc khăn tay dính máu vừa bị Lục Áp thu vào trong tay áo, đưa chén rượu lên môi nhấp một ngụm. Sau khi nhấp xong, hắn liếc mắt nhìn Mộ Cửu, nốt ruồi chu sa trên mi tâm đỏ rực như một giọt máu phát sáng.
Mộ Cửu không dám đối diện với hắn, làm bộ đang nói chuyện cùng tiên đồng dẫn đường,