Lục Áp đầu tiên bố trí kết giới xung quanh gian phòng, sau đó mới bước đi thong thả đến bên bàn, lấy từ tay áo ra một viên ngọc nhỏ, dùng linh lực thúc đẩy, viên ngọc liền trở nên to bằng cái chậu đồng. Hắn lại lấy máu của Cách Hàng nhỏ vào giữa viên ngọc, chỉ thấy khoảng trống giữa viên ngọc như có một hồ nước, giọt máu vừa nhỏ xuống liền trở nên sóng sánh.
Màu đỏ chậm rãi mờ đi, nhân vật cũng dần dần hiện lên.
Đỉnh núi mây khói phù vân, sương mỏng che phủ, không lâu sau khi Cách Hàng thành tiên, trên núi Thương Cách của hắn liền xuất hiện một con Chu Tước có màu lông rực rỡ.
Chu Tước quả thật rất đẹp, tiếng hát dễ nghe, mỗi ngày nàng đều đến bên cạnh Cách Hàng nhìn hắn đọc sách, luyện kiếm, nhìn hắn đối chiến với các sư huynh.
Cách Hàng đối với Chu Tước cũng rất tốt, hắn dạy nàng luyện khí, tu hình, hóa thân, thành tiên.
Chu Tước sau khi thành tiên càng ngày càng đẹp, Cách Hàng gọi nàng là Phi Y.
" Đúng là nàng!"
Mộ Cửu có chút cảm khái.
Nàng nhớ lại nam tử oai hùng vừa gặp tại Cách Hận Thiên, nếu hắn và Phi Y đứng cùng một chỗ, tuyệt đối là xứng đôi.
Ánh mắt Phi Y khi nhìn Cách Hàng liền sáng như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nhưng Cách Hàng lại vĩnh viễn như một hồ xuân thủy, ấm áp mà cũng không sục sôi.
Cũng không biết qua bao nhiêu năm sau, họ kết làm phu thê, Phi Y vì Cách Hàng mà rửa tay làm một người vợ thảo, vì hắn mà canh cửu may quần áo, cũng giống như khi nàng chờ Thanh Bình trên đỉnh Thanh Nhuận.
Thế nhưng, ánh mắt Cách Hàng càng ngày càng ít dừng lại trên người nàng, cũng không kiên nhẫn nghe nàng kể về những chuyện nhỏ nhặt bên người. Hắn còn muốn tấn cấp, còn muốn đạt được tu vi cao hơn.
Một thời gian sau, sau khi hắn mang đệ tử đánh thắng trận trở về, hắn mang theo một nữ tử khác. Nữ tử này không đẹp bằng Phi Y, không ôn nhu như Phi Y, nhưng nàng ta có sức chiến đấu mạnh, khi Cách Hàng tấn công đối thủ nàng đã thành công giúp hắn đột phá trùng vây, khiến hắn cuối cùng cũng có thể đánh vào.
Nữ tử này cuối cùng trở thành "phu nhân hờ" của Cách Hàng, cùng hắn ra vào, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
" Nữ tử này tên là gì?" Mộ Cửu hỏi.
" Không biết." Hồ Vương lắc đầu, " Tình hinh Cách Hàng khi còn ở núi Thương Cách có rất ít người ngoài biết, chưa từng nghe tới có người nào như thế."
Mộ Cửu tiếp tục nhìn xuống.
Nàng nhìn thấy tình cảnh Phi Y không vui, dựa vào cửa sổ nhìn về phía vô định.
Cuối cùng, một ngày nàng không nhịn được nữa, chạy tới phòng nữ tử kia làm ầm lên.
Nội dung cãi vã không nghe thấy được, nhưng khi đó Cách Hàng xuất hiện, hắn tát Phi Y một cái, sau đó mang theo tiểu thiếp của hắn nhanh chóng bỏ đi.
Phi Y đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu, trong đêm liền lặng lẽ xuống núi.
Đến sáng hôm sau, Cách Hàng dìu phu nhân hờ vào phòng, đi tìm Phi Y, nhưng đâu còn bóng dáng của nàng?
" Hóa ra Cách Hàng là một kẻ như vậy." Mộ Cửu bình phẩm.
Chân tướng đến đây đã lộ ra rồi.
Cách Hàng quả thực chính là phu quân của Phi Y, hắn đứng núi này trong núi nọ, yêu nữ nhân khác, Phi Y thương tâm rời đi. Hắn lúc này có thể đã không còn yêu nàng nữa, nhưng lại tìm tới nàng khi Thanh Bình đang yêu nàng tha thiết để đưa về, còn xóa đi đoạn kí ức liên quan đến mình của Thanh Bình, cuối cùng liền có đoạn sau đó.
" Còn có thể xem tiếp không?" Mộ Cửu thắc mắc, " Cách Hàng đã làm gì trên núi Thanh Nhuận khiến Phi Y phải rời đi với hắn? Là hắn cưỡng bức Phi Y, hay là Phi Y tự nguyện theo hắn?"
Thế nhưng hình ảnh trên viên ngọc dần trở nên mờ nhạt, không nhìn ra thêm được gì.
Điều này chẳng lẽ nói rõ, đối với Cách Hàng mà nói, kí ức sâu sắc nhất chính là đoạn Phi Y bị tổn thương, còn hắn thì vui mừng?
Thật không khỏi làm người ta thất vọng, hảo cảm của Mộ Cửu đối với hắn, dường như biến thành gió tản đi ngay lập tức.
" Không nên xem tiếp." Lục Áp nhìn nàng, " Khi ta tiếp cận Cách Hàng, trên người hắn không có khí tức nữ tử, hơn nữa, từ
khi hắn lên Thiên Đình nhậm chức đến nay vẫn không có thê quyến, tuy rằng không biết sau đó còn xảy ra chuyện gì, nhưng chắc hẳn sẽ không phải chuyện tốt."
Hồ Vương gật đầu: " Mấy ngàn năm nay quả thực không nghe nói Cách Hàng có thê thất."
Mộ Cửu cau mày: " Ta còn muốn xem một chút xem Phi Y rốt cuộc quay về thế nào."
Tuy rằng những chi tiết này không có quan hệ trực tiếp đến vụ án, nhưng trên thực tế, chỉ cần chứng minh Bình Nam Vương chính là Cách Hàng, mà Cách Hàng chính là phu quân của Phi Y, đồng thời người ngự tiền vu cáo Thanh Bình đoạt vợ là Cách Hàng là được rồi.
Ân oán hai đời của Thanh Bình và Cách Hàng đủ để khiến Thanh Bình nảy sinh ý muốn trả thù, thế nhưng thân là thuộc hạ của Cách Hàng, tu vi không bằng hắn, hắn lại vô pháp đạt được mục đích. Vì thế, hắn liền bố trí một cái bẫy, đem Xiển giáo đẩy tới vị trí công kích của tam giới.
Nhưng nàng vẫn muốn biết, Phi Y trong sinh mệnh của Thanh Bình đóng vai trò gì.
Lục Áp nhìn nàng, đưa tay thúc đẩy trận pháp.
Khi Cách Hàng tìm đến Phi Y, nàng đang may quần áo cho Thanh Bình, tay nàng rất khéo, vốn Thanh Bình đã tuấn mỹ, mặc lên càng tiêu sái hơn.
Khi nhìn thấy Cách Hàng đột nhiên xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Phi Y là chắn trước mặt Thanh Bình. Mà câu nói đầu tiên của Cách Hàng lại là: " Nếu ta đưa Tố Thu đi, nàng có theo ta quay về không?"
Phi Y nói gì đó, hình ảnh bị Thanh Bình đứng phía sau nàng chiếm cứ toàn bộ.
Thanh Bình kinh hãi, hắn siết chặt tay Phi Y, cúi đầu nhìn Phi Y đang khóc như mưa trước mặt, chợt đưa tay ôm chặt lấy nàng, nói: " Nàng sẽ không đi theo ngươi."
Cách Hàng không nói gì liền đi.
Thế nhưng, một tháng sau, khi Phi Y đang ngồi một mình dưới mái hiên, hắn lại xuất hiện trước mặt nàng.
Hắn ném cho nàng một thanh kiếm, nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, liền run rẩy đứng dậy, nhấc thanh kiếm lên đi theo sau hắn, xuống núi.
Thanh Bình chạy đi bay đến, nhưng nàng không quay đầu.
" Chẳng lẽ thanh kiếm kia có vấn đề?" Mộ Cửu đưa tay lên day thái dương.
" Phải hỏi họ." Lục Áp nhún vai.
Mộ Cửu cũng hiểu rằng một mực điều tra sẽ không có tác dụng. Mặc kệ Cách Hàng dùng cách gì mang Phi Y đi, chí ít có thể rõ Phi Y đối với Thanh Bình mà nói là không thể thay thế được. Bằng không Triệu Khắc sau khi đầu thai sẽ không mặc kệ máu đầy người, hao tổn tinh thần vì công chúa vong quốc. Triệu Khắc đương nhiên không có kí ức của Thanh Bình, hắn hao tổn tinh thần, bất quá là một phản ứng bản năng sâu trong linh hôn mà thôi.
Nàng ngẩng đầu lên: " Nếu không hãy xem trước một chút những pháp khí kia Vũ Đức giấu ở đâu đi. Bất kể nói thế nào, có được chứng cứ phạm tội, chúng t có thể trình báo để quy án rồi."
" Xem cũng vô dụng." Lục Áp nói, " Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên hắn sẽ không tự mình đi làm, chỉ cần không phải hắn làm, hắn cũng sẽ không lưu lại kí ức." Lại nói: " Nàng xem đi." Nói xong, hắn vung tay áo quét qua mặt bàn.
Qủa nhiên đại thể kí ức của Vũ Đức là những ngày làm quan, trong phủ gặp khách gì, thoáng một cái đã qua.
" Vậy chúng ta làm sao mới tìm được những pháp khí kia?" Mộ Cửu lai nhíu lông mày.