Tiên Võ Truyền Kỳ

Huynh Quá Béo Trông Không Đẹp


trước sau


Diệp Thành há hốc miệng, hắn bất giác nhìn sang Hùng Nhị.

Hùng Nhị nhún vai: “Ta gặp cô bé khi xuống núi, cô ấy nói muốn tìm Diệp Thành nên ta dẫn tới đây, đây không phải là người thân của ngươi chứ?”
“Thôi bỏ đi”, Diệp Thành ho hắng nhìn Tịch Nhan trong lòng, thấy cô bé ăn mặc rách rưới như vậy thì nhất định là trên đường đi bị kẻ khác ăn hiếp rồi.

“Cuối cùng muội cũng chọn tu tiên rồi sao?”, Diệp Thành đỡ lấy Tịch Nhan trong lòng dậy.

“Ừm, ừm, muội muốn tu tiên”, Tịch Nhan gật đầu dứt khoát, trong đôi mắt ngấn nước kia rõ vẻ kiên định.

“Muội chắc chắn muốn đi con đường này chứ?”, Diệp Thành hỏi lại lần nữa.


“Muội quyết định rồi”, Tịch Nhan lau đi nước mắt: “Con đường này dù cô độc nhưng Nhan Nhi không sợ”.

“Được, ta dẫn muội đi nhận thẻ bài thân phận”, Diệp Thành nói rồi toan sải bước đi.

“Muội không muốn làm đệ tử bình thường, muội mốn làm đệ tử của huynh”, Tịch Nhan kéo Diệp Thành lại, hơi ngẩng đầu, khuôn mặt ngây thơ với đôi mắt ngấn nước nhìn Diệp Thành đầy hi vọng: “Huynh từng nói nếu muội quyết định thì huynh sẽ nhận muội làm đồ đệ”.

“Không phải, lúc đó không phải ta nói vậy”.

“Muội không quan tâm, dù sao muội cũng đã đến đây rồi, muội muốn làm đệ tử của huynh”.

“Nào nào, tiểu muội muội”, ở bên, Hùng Nhị tiến lên trước kéo Tịch Nhan tới bên mình: “Này, hắn không muốn làm sư phụ của muội thì để ta làm sư phụ của muội nhé, ta cũng rất lợi hại”.


“Huynh quá béo, trông không đẹp”.

“Ta nói này tiểu muội muội,

muội cũng không thể nói chuyện thế này chứ”, Hùng Nhị nói bằng vẻ mặt nghiêm túc, nói rồi còn không quên vuốt vuốt tóc: “Không thể phủ nhận ta trông có hơi béo một chút, nhưng nhìn người phải nhìn vào khí chất, khí chất muội hiểu không? Khí chất của ta ở Hằng Nhạc Tông này chỉ có một, ta…”
“Ngươi cút sang một bên cho ta”, Hùng Nhị còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Thành đạp cho một cái bay đi, một tiểu cô nương tốt không thể để cho tên béo chết dẫm này dụ dỗ được.

Sau khi đạp bay Hùng Nhị, Diệp Thành mới liếc nhìn Tịch Nhan từ đầu tới chân sau đó hắn lấy ra một bộ y phục trắng trong túi đựng đồ: “Nào Tịch Nhan, muội thay bộ đồ này vào, ta dẫn muội đi gặp sư tổ”.

Ừm ừm!
Tịch Nhan tươi cười, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết, cô ôm lấy bộ y phục rồi nhảy nhót vào trong phòng.
Cả hai người đi một mạch tới Ngọc Nữ Phong.

Vừa bước vào, Diệp Thành đã thấy Sở Huyên ngồi trên vân đoan.

“Sư phụ, con dẫn một đồ tôn tới đây cho người”, Diệp Thành nói một câu rồi cầm ấm nước trên bàn trút vào miệng và nuốt ực ực..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện