Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 37: Tốt biết bao nhiêu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ lại dần dần xuất hiện cơn mưa nhỏ và dày đặc, độ dài ngắn không đồng nhất mà xâm chiếm vạn vật.
Màn đêm tựa như một cái chăn bông nặng nề và âm u, bao trùm khắp bầu trời của thành phố, nhìn qua rất là kiềm nén.
Còn bên trong căn nhà kiểu Tây, Hạ Tri Điểu nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy bản thân mình giống như ở trong mộng.
Đây là cảnh tượng mà Hạ Tri Điểu rất muốn, từng tưởng tượng qua rất nhiều lần nhưng mà không ngờ tối nay lại thành sự thật. Có chút sợ hãi lại có chút mừng rỡ.
Trong nháy mắt lúc ngã xuống, Hạ Tri Điểu cảm giác bản thân mình không ngừng rồi lại không ngừng rơi xuống, Hạ Tri Điểu không nắm bắt được chính mình, chỉ có thể để mặc bản thân rơi xuống.


Nhiệt độ tăng lên càng ngày càng cao, ngọn đèn vàng ấm áp tựa như sương mù, mỗi một đồ vật trong căn phòng được bày trì hòa nhã, cộng thêm hương vị rượu lượn quanh, càng làm cho không khí tràn ngập muôn hình vạn trạng khí tức ám muội.
Trước mắt là biển lửa, là vực sâu hay là thiên đường, Hạ Tri Điểu không biết được, nhưng mặc kệ là cái gì, Hạ Tri Điểu đều muốn bước vào.
Đưa tay xuyên qua phía sau lưng Hạ Tri Điểu, nâng nửa thân trên của Hạ Tri Điểu lên, lòng bàn tay để trên bờ vai Hạ Tri Điểu, cánh môi cọ xát, Tùy Chí Thanh đã kiềm nén rất lâu, giờ này khắc này chỉ muốn cướp đoạt hết tất cả mọi thứ có liên quan đến Hạ Tri Điểu, mặc dù Tùy Chí Thanh mơ hồ biết rõ hiện tại bản thân mình đang làm một chuyện vô cùng sai lầm.
Hạ Tri Điểu nhìn thấy lông mi của Tùy Chí Thanh khẽ run, cũng từ từ nhắm hai mắt lại, đáp lại nụ hôn của Tùy Chí Thanh.
"Vì sao lại không né tránh, là đang nằm mơ sao..." Rời đi cánh môi của Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh cởi áo khoác ra vứt qua một bên, hai tay chống ở hai bên người Hạ Tri Điểu, cúi người, đầu ngón tay khẽ run vén sợi tóc của Hạ Tri Điểu, ở bên tai Hạ Tri Điểu tiếp tục thì thào. "Vì sao lại không né tránh?"
Tóc của Tùy Chí Thanh rũ xuống, rơi vào cổ của Hạ Tri Điểu, làm cho có chút ngứa.
Một khắc này, cả người Hạ Tri Điểu đang rơi vào trạng thái vừa tỉnh táo lại vừa không tỉnh táo, không thể phân biệt rõ đây là thật sự phát sinh hay là giả.
Lỗ tai bị hơi thở nóng ấm của Tùy Chí Thanh vây quanh, nửa thân dưới của Hạ Tri Điểu không kiềm được liền co lại.
"Cái... cái gì..." Mặc dù là mơ hồ say nhưng khi bị Tùy Chí Thanh bao quanh, trái tim của Hạ Tri Điểu vẫn muốn nhảy ra ngoài như cũ.
"Luôn dựa vào mình gần như vậy, cậu thật sự xem mình là lục căn thanh tịnh, vô tình vô dục?" Tùy Chí Thanh trong khi nói chuyện, đưa tay vén tóc qua một bên, lại một nữa vùi đầu xuống, có chút hé miệng cắn lấy cái cổ trắng nõn của Hạ Tri Điểu.
Lực đạo không nặng nhưng Tùy Chí Thanh vẫn là thoáng dùng chút sức, vì vậy ở trên cái cổ trắng nõn của Hạ Tri Điểu lưu lại một cái dấu nhàn nhạt.
Hạ Tri Điểu hít một hơi khí lạnh, lông mày nhíu lại rồi từ từ giãn ra, khẽ cắn môi dưới.
"Cậu còn không nhìn ra được sao... Mình không phải người tốt, mình muốn thượng cậu, mình muốn thượng bạn tốt của mình, cho nên vì sao cậu lại không né tránh..." Tùy Chí Thanh có chút không phân biệt rõ mọi chuyện ở trước mắt là mộng cảnh hay là hiện thực nhưng bản thân vẫn cứ như vậy mà nói ra.
Rượu, có đôi khi sẽ để cho người ta mượn nó muốn làm gì thì làm.
Lúc Hạ Tri Điểu nghe được Tùy Chí Thanh nói ra những lời kia, trên trán đổ chút mồ hôi, đôi môi khẽ hé mở, không nhúc nhích nhìn Tùy Chí Thanh: "Vậy cậu lập tức muốn mình đi, mình muốn..."
Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu, đôi mắt vừa sâu sắc lại vừa u tối khiến cho người ta nghĩ đến loài động vật săn mồi ban đêm nhưng lại xen lẫn một chút cảm giác vô vọng, để người khác không hiểu được Tùy Chí Thanh đang suy tư điều gì.
"A Thanh..." Tay của Hạ Tri Điểu bị Tùy Chí Thanh chế trụ, thở phì phò nhìn Tùy Chí Thanh, ngực theo hô hấp mà kịch liệt phập phồng.
Nhưng mà bờ môi vừa nói ra hai chữ, ngay sau đó lại bị Tùy Chí Thanh hôn chặn trở lại.
Mùi rượu nồng nặc thấm vào bên trong mỗi tế bào, nụ hôn mãnh liệt có chút bá đạo xâm chiếm mỗi một vị trí trong khoang miệng của Hạ Tri Điểu, khiến cho bản thân gần như không thể thở nổi, nhìn thấy lông mi dài của Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu gắt gao nắm lấy bàn tay của Tùy Chí Thanh, không tự giác hơi khẽ nâng cằm lên hùa theo.
Dưới sự tiến công của Tùy Chí Thanh, thỉnh thoảng Hạ Tri Điểu sẽ có ảo giác là bản thân mình sắp chết đi, chỉ muốn cùng Tùy Chí Thanh vĩnh viễn tiếp tục dây dưa như vậy.
Sau đó Tùy Chí Thanh tiếp tục hôn Hạ Tri Điểu, từ cánh môi cho đến cái cằm nhỏ, lại đến đường cong duyên dáng của cái cổ, hai tay cũng theo đó từng bước đi xuống. Thời điểm đi đến cái khóa kéo quần của Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh liền kéo xuống khóa kéo. Sau đó một tay cầm lấy vạt áo ở bên trong áo len, đưa tay thăm dò vào bên trong, để trên phần bụng bóng loáng tinh tế, tỉ mỉ vuốt ve, từng bước đi lên...
Cơ thể Hạ Tri Điểu ở phía dưới, nơi bị Tùy Chí Thanh chạm qua giống như là có một ngọn lửa nhen nhóm, đang chầm chậm lớn nhanh, làm cho thân thể Hạ Tri Điểu co lại, kịch liệt thở phì phò.
Hoá ra... Hoá ra khi được người mà mình thích chạm vào thân mật chính là cảm giác như thế này, Hạ Tri Điểu còn muốn nhiều hơn một chút...
"Vì sao lại không né tránh?" Tùy Chí Thanh ngậm lấy vành tai Hạ Tri Điểu, ở bên tai có chút hé miệng, hô hấp nặng nề hỏi.
Hạ Tri Điểu mở miệng, dùng sức lấy lại hô hấp, sau đó cắn chặt răng. Tại sao mình lại không né tránh? Bởi vì mình yêu Tùy Chí Thanh a, cho nên nguyện ý đem bản thân mình cho Tùy Chí Thanh, cho dù lúc này Tùy Chí Thanh không hề tỉnh táo, cho dù ngày hôm sau thức dậy Tùy Chí Thanh có thể trở mặt không nhận nợ.
Những điều này đối với Hạ Tri Điểu mà nói đều không có quan hệ gì, mình không cần hứa hẹn gì, cũng sẽ không dùng chuyện này trói buộc đối phương.
"Vì sao lại không né tránh!" Đúng vào lúc này, Tùy Chí Thanh lại đưa tay ra, nắm chặt thành nắm đấm, dáng vẻ rất là thống khổ.
Nhìn thấy Tùy Chí Thanh đột nhiên trở nên như vậy, Hạ Tri Điểu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm người ở phía trên.
Lát sau Tùy Chí Thanh ngừng lại, nằm ở trên người Hạ Tri Điểu thở khẽ trong chốc lát, lại loạng chà loạng choạng mà quỳ ngồi dậy, hai mắt mê mang nhìn quanh bốn phía, lại cúi đầu nhìn xuống hai tay của mình.
Bản thân mình bây giờ là đang làm cái gì?

Mình muốn làm gì? Mình vẫn là mình sao? Mình là người bị bệnh thần kinh đi! Vậy mà có thể làm ra loại chuyện này.
Thảo.
Trong lúc nhất thời, đại não của Tùy Chí Thanh thanh tỉnh một chút, chẳng qua là tứ chi vẫn có cảm giác mãnh liệt ầm ĩ như cũ.
"Cậu không phải muốn thượng mình sao, cậu không phải là đối với mình có cảm giác sao, vậy tại sao... Vì sao lại không tiếp tục..." Hạ Tri Điểu ngồi dậy, đến gần nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh.
"Thật xin lỗi..." Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, trái tim bỗng nhiên bị bóp chặt. "Là mình uống quá nhiều rồi..."
"Chẳng phải say rượu nói lời thật lòng hay sao?" Hạ Tri Điểu tiếp tục hỏi.
Tùy Chí Thanh không có trả lời Hạ Tri Điểu, chỉ là một tay cầm lấy áo khoác chuẩn bị xuống giường, nhưng mà chưa kịp đứng thẳng lên thì lại lảo đảo một cái, sau đó ngồi xuống chỗ đầu giường.
Thật sự vào giờ này khắc này Tùy Chí Thanh tựa như một chiếc xe bị đụng hư, không chỉ bên ngoài không còn nguyên vẹn, ngay cả linh kiện ở bên trong, toàn bộ đều trở nên tan tác, khó có thể sửa chữa.
"Tùy Chí Thanh!" Lúc này Hạ Tri Điểu đột nhiên lớn tiếng hô lên đầy đủ tên mình.
Toàn thân của Tùy Chí Thanh vẫn nóng như cũ, lúc này da đầu còn tê dại, chẳng qua là dựa vào đầu giường, có chút rũ mắt xuống, không quay đầu lại.
"Cậu đối với mình... Cậu không khống chế nổi đối với mình làm những chuyện kia, có phải bởi vì cậu yêu mình rồi không?" Hạ Tri Điểu nắm chặt ga giường ở phía dưới hỏi Tùy Chí Thanh. "Cho dù chỉ là một chút xíu."
Chữ yêu này quá mức nặng nề, Tùy Chí Thanh căn bản không dám nghĩ. Nhưng giờ phút này Tùy Chí Thanh có cảm giác lớp ngụy trang của mình bị người khác không chút khách khí nào mà xé rách.
Tùy Chí Thanh muốn chạy trốn, thế nhưng lại không biết nơi nào có thể cho mình một chỗ để trốn.
Từ trong bóng tối lập tức bị buộc đến dưới ánh mặt trời, Tùy Chí Thanh cảm giác bản thân mình bất cứ lúc nào cũng có thể giống như Quỷ hút máu tan thành mây khói dưới ánh sáng mặt trời.
Nhắm mắt lại, Tùy Chí Thanh chỉ cảm thấy phía sau lưng rất nhanh bị mồ hôi thấm ướt. Cái cảm giác ngạt thở như vậy khiến cho con người khó có thể chịu đựng.
"Có đúng không..." Hạ Tri Điểu nhướng đuôi lông mày, dò hỏi.
Tùy Chí Thanh nghe được giọng nói của Hạ Tri Điểu, đưa tay lên dùng sức xoa xoa cái trán, cuối cùng Tùy Chí Thanh rũ mắt xuống, cổ họng chuyển động, giọng nói không lưu loát: "Không yêu."
Chỉ hai chữ ngắn gọn như vậy, Hạ Tri Điểu nghe được trong lòng đều lộp bộp một chút. Tựa như là bị một cơn mưa tầm tã lạnh giá dội ướt toàn thân.
Hạ Tri Điểu không biết hai chữ này là thật hay là giả nhưng bất luận là thật hay là giả, trong nháy mắt khi bản thân nghe được thì nơi trái tim không khác gì bị một con dao đâm vào.
"Không yêu, vậy cậu vì cái gì sẽ..." Cổ họng Hạ Tri Điểu bỗng nhiên tắc nghẹn.
"Thì giống như cậu nói." Tùy Chí Thanh trả lời. "Con người quả nhiên có thể làm được, dục vọng của cơ thể cùng tình cảm có thể tách biệt..."
Bàn tay trong chăn siết chặt rồi lại buông ra, Hạ Tri Điểu nhếch khóe môi lên một cái: "Là vậy sao?"
"Uh..." Tùy Chí Thanh nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại. "Là do mình kiềm nén quá lâu, cho nên khi say liền làm bậy, mình là cặn bã..."
Đem bản thân mình nói thành một thứ cặn bã còn tốt hơn là thừa nhận yêu Hạ Tri Điểu. Bởi vì Tùy Chí Thanh hết sức hiểu rõ một điều, đó chính là bản thân mình căn bản cũng không xứng đi yêu Hạ Tri Điểu.
Thừa nhận yêu Hạ Tri Điểu? Không, mình không yêu Hạ Tri Điểu, đó là chuyện không thể nào...
Tùy Chí Thanh hiện tại chỉ hận bản thân mình, tại sao lại làm ra chuyện như vậy, chuyện đã xảy ra thì không có cách nào cứu vãn. Mình hiện tại rất rối, suy luận cũng xảy ra vấn đề, hoàn toàn không có cách nào sắp xếp tốt.
"Vậy thì mình còn một thắc mắc. Cho nên cậu đối với cơ thể của con gái có dục vọng thật sao?" Hạ Tri Điểu tiếp tục truy vấn, sau đó nhếch môi.
Nghe đến đây, Tùy Chí Thanh nắm chặt tay thành nắm đấm lại một lần nữa, không có trả lời, chẳng qua là trên trán đều là mồ hôi.
Đúng vào lúc này, Hạ Tri Điểu lại đột nhiên di chuyển đến bên cạnh Tùy Chí Thanh, dựa vào rất gần, vươn cánh tay để trên cổ cậu ấy, kéo đầu Tùy Chí Thanh xuống rồi gấp rút hôn lên môi của cậu ấy, mút vào, gặm cắn, giống như một con sói con.
Cánh tay của Hạ Tri Điểu nhỏ nhắn nhưng lại chứa đầy sức mạnh, dường như có thể đem người ta trói buộc lại không thể chạy trốn.
Môi của Hạ Tri Điểu vừa mềm mại lại vừa mãnh liệt, giống như mang theo một ngọn lửa, trong nháy mắt có thể đốt cháy người khác không còn lại gì. Tiếp đó lại hôn lên cổ Tùy Chí Thanh, tiếp tục mút vào.
"Tri Điểu..." Nhưng cuối cùng Tùy Chí Thanh lại vươn tay ra, đem tay của Hạ Tri Điểu kéo xuống, làm cho Hạ Tri Điểu cách xa mình một chút. "Chúng ta không thể..."
"Giữa mình và cậu đều đã đến bước này, hơn nữa nếu như những gì cậu nói là thật, vậy thì chúng ta không phải là cùng một loại người hay sao?" Một sợi tóc rơi ngay chỗ khóe môi, Hạ Tri Điểu nghiêng đầu nhìn Tùy Chí Thanh, khóe môi hơi nhếch lên.
Hạ Tri Điểu không tin, mình mới không tin những lời nói dối kia của Tùy Chí Thanh. Coi như Tùy Chí Thanh không thừa nhận thì sao, mình chính là không tin!
"Cái gì..."
"Mình muốn được thượng, cậu muốn thượng người khác, chẳng phải là vừa đúng lúc hay sao?" Hạ Tri Điểu lại một lần nữa đến gần Tùy Chí Thanh, một tay đặt ở trên vai Tùy Chí Thanh, ở bên tai nhẹ nhàng nói: "Như vậy chúng ta đều không cần phải đi tìm người khác cũng không cần phải kiềm nén chính mình, trên giường làm người yêu, xuống giường làm bạn bè, tốt biết bao nhiêu..."
--------------------------
Ngày 01-06-2019
P/S: Cảm giác thật khó chịu, cả cơ thể lẫn tinh thần. Một ngày tồi tệ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện