Sau một hồi triền miên, Hạ Tri Điểu để đầu của Tùy Chí Thanh tựa vào vai mình, vươn tay vỗ vỗ sống lưng của Tùy Chí Thanh, sau đó lại nhẹ nhàng hôn xuống lông mày của người ngồi phía dưới: "Thật mẫn cảm..."
"...Hả?" Tùy Chí Thanh vẫn thở hổn hển như cũ.
"Mình nói cậu..." Hạ Tri Điểu ở bên tai Tùy Chí Thanh nỉ non, sau đó lại thoáng cắn vào bả vai của Tùy Chí Thanh.
Nghe đến chỗ này, Tùy Chí Thanh không khỏi khó khăn giơ tay lên, che lại miệng của Hạ Tri Điểu, không để cho cậu ấy tiếp tục nói.
Vì vậy Hạ Tri Điểu lập tức cười ra tiếng, lại kéo tay của Tùy Chí Thanh xuống: "Thế nào, không cho mình nói thì nó không tồn tại sao? Ban đầu là ai nói không có nhu cầu sinh lý a..."
"Cậu thật là..." Mồ hôi ở trên trán Tùy Chí Thanh dần dần khô lại. "Vậy những lúc như vậy cậu giải quyết như thế nào? Tự mình làm?"
"Mình..." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, nghẹn lời, chợt đứng dậy. "Được rồi, đi thôi..."
Tùy Chí Thanh cười đến bả vai đều run lên, sau đó chỉnh quần áo lại, rồi cầm điện thoại di động lên, mở ra Weibo của mình, sau khi tìm được các bình luận nhiệt tình của fan hâm mộ có khả năng làm cho Hạ Tri Điểu ăn dấm chua, liền đăng tin: "Cám ơn đã yêu thích, tôi thích đồng tính nhưng mà không thiếu bạn gái."
Sau đó, chưa đến vài giây đồng hồ, đám fan hâm mộ của Tùy Chí Thanh liền nhao nhao bùng nổ, không ngừng hỏi Tùy Chí Thanh chuyện này là thật hay giả, có bạn gái hay chưa, nếu như là có, có phải là người con gái bị chụp ở trong tấm ảnh kia hay không.
"Cậu còn đứng đấy làm gì?" Hạ Tri Điểu xoay người nhìn về phía Tùy Chí Thanh.
"Tán gái a..." Tùy Chí Thanh cười nói.
"Ân?" Hạ Tri Điểu liền quay lại giết một lần nữa, đứng ở trước mặt Tùy Chí Thanh. "Tán người nào?"
"Ân, rất nhiều, đếm không xuể..." Tùy Chí Thanh nói.
"Giết cậu!" Hạ Tri Điểu nói xong liền vươn hai tay ra bóp cổ Tùy Chí Thanh.
Hai người náo loạn một hồi lâu, cuối cùng mới cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Lúc đi ra tòa nhà cao ốc, sắc trời đã tối, những ngôi sao sáng lấp lánh thoạt nhìn cảm động lòng người, cùng với những ánh đèn của thành thị chiếu rọi lên cửa kiếng thủy tinh xe, theo tốc độ xe bị kéo dài về sau, càng trở nên xinh đẹp.
Hạ Tri Điểu thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Tùy Chí Thanh đang tập trung tinh thần lái xe ở bên cạnh, sau đó mím môi cười, đem một cái tay để lên trên đùi của Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh đang nhìn chăm chú về phía trước, ho khan một tiếng: "Đang lái xe."
"Mình biết a, bây giờ mình cũng không muốn làm gì cậu..." Hạ Tri Điểu nở nụ cười. "Chẳng lẽ... cậu hy vọng chúng ta ở trong xe làm một lần nữa?"
Nghe nói như thế, Tùy Chí Thanh thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm cho sặc chết: "Làm sao có thể..."
"Nếu như cậu muốn, lát nữa mình có thể thỏa mãn cậu." Hạ Tri Điểu nói.
Tùy Chí Thanh nhìn về phía Hạ Tri Điểu, lại nhẹ giọng ho một cái, sau đó tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Đến một siêu thị tiện lợi, hai người sau khi xuống xe mua chút đồ linh tinh, sau đó liền xếp hàng để tính tiền.
Nhìn thấy ở phía trước có một đôi tình nhân đứng đó anh anh em em, nữ sinh kia cứ luôn dựa vào người nam sinh, Hạ Tri Điểu liền nhẹ nhàng kéo góc áo của Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy liền hiểu ý, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của Hạ Tri Điểu. Vì vậy Hạ Tri Điểu lúc này mới vui vẻ nở nụ cười, tiếp tục quan sát Tùy Chí Thanh đang lấy điện thoại ra mở mã hai chiều chờ đợi tính tiền.
Tùy Chí Thanh chăm chú đứng đợi, ánh mắt cứ luôn đi theo nhân viên thu ngân quét mã tính tiền sản phẩm, đôi mắt mở to trông đợi, giống như một chú mèo con đang nhìn chằm chằm vào gậy đồ chơi.
Hạ Tri Điểu nhìn những chi tiết nhỏ này, không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Còn nữa, rốt cục Tùy Chí Thanh làm như thế nào mà không cần chăm sóc nhưng đến cái tuổi này mà làn da vẫn còn tốt như vậy? Hơn nữa, cho dù ở bên dưới ánh sáng nào thoạt nhìn cũng không thấy bị bóng dầu.
"Cậu xem lại thử, đồ ăn yêu thích của cậu mình đều lấy đủ rồi đúng không?" Nhìn thấy hai người ở phía trước rời đi, Tùy Chí Thanh lại đột nhiên xoay người, đem cái rổ đưa đến trước mặt Hạ Tri Điểu, lấy tay để vào bên trong đẩy đẩy từng món.
Chỉ thấy ở bên trong đựng một túi xoài khô, một túi dâu khô, một túi lạp xưởng, một túi hạt dẻ cười, kẹo cao su, còn có mấy hộp sữa chua...
"Ân..." Hạ Tri Điểu gật đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Tùy Chí Thanh đang cúi thấp đầu nhìn vào những món đồ ăn ở bên trong giỏ, đột nhiên cảm thấy bản thân mình hình như không có tìm hiểu qua về sở thích hiện tại của Tùy Chí Thanh.
So sánh cả hai người với nhau, cảm giác hình như là bản thân mình cũng không đủ tiêu chuẩn làm một người bạn gái.
"Vậy thì tốt rồi." Tùy Chí Thanh sau khi nói xong, đem rổ để trên quầy thu ngân. "Muốn một cái túi."
Khi về đến nhà, Trình Nặc đang ngồi trên sôpha trong phòng khách, một hồi vừa xem tivi, một hồi lại mở điện thoại di động.
Hạ Hạ thì yên tĩnh nằm ở bên cạnh Trình Nặc, ngủ rất ngon, trông thấy Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu trở về, cũng chỉ là ngáp một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Trước đó Trình Nặc ở trên baidu tìm kiếm thông tin về les, dù sao mình đối với những chuyện này cũng không có đặc biệt hiểu nhiều, cho nên về mọi mặt đều tương đối hiếu kỳ. Cũng không biết là lướt lướt như thế nào, giao diện bên trên tìm ra được một đống lớn đồ vô cùng nóng bỏng.
Mãi cho đến khi nhìn thấy hai người kia trở về, lúc này Trình Nặc mới đem ánh mắt từ trên điện thoại di động thu hồi lại, chuyển sang nhìn Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu: "Tại sao hôm nay lại về trễ như vậy? Cũng không có gọi điện thoại nói bất chợt có người mời cơm."
"Việc ở công ty hơi nhiều..." Tùy Chí Thanh nói.
"Trên đường kẹt xe hơi lâu..." Hạ Tri Điểu cũng đồng thời mở miệng.
Vì vậy cuối cùng hai người đều lúng túng một chút, nhìn nhau rồi gãi đầu.
"Nha." Trình Nặc gật gật đầu nhưng đôi mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú vào cơ thể thoạt nhìn hơi kỳ lạ của hai người.
Tiếp đó ánh mắt của Trình Nặc tập trung vào nơi cổ áo của Tùy Chí Thanh, trên đó xuất hiện dấu nhỏ màu đỏ. Tùy Chí Thanh thấy vậy, không chịu được liền sửa lại quần áo, đem cổ áo ở phía trước kéo lên cao hơn một chút.
Không thể tưởng tượng nổi, là bị ép sao? Hóa ra con gái của mình mạnh như vậy sao?
"Có ăn tối chưa?" Sau khi Trình Nặc thu tầm mắt lại liền hỏi.
"Vẫn chưa." Hạ Tri Điểu trả lời.
"Được, trên bàn có đồ ăn của mẹ làm, nhưng mà có hơi nguội, để mẹ đi hâm lại. Tri Điểu, con cùng mẹ đi vào trong đi." Trình Nặc nói xong liền đứng dậy, hướng nhà bếp đi đến.
"Tối mai mẹ muốn quay về." Sau khi đem đồ ăn đã nguội ở trên bàn đi vào trong nhà bếp, Trình Nặc quay đầu nhìn Hạ Tri Điểu.
"Sao nhanh vậy?" Hạ Tri Điểu có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy a, dù sao con cũng không còn là người độc thân, mẹ cứ luôn ở chỗ này, quấy rầy đến vợ chồng trẻ các con sẽ không tốt." Trình Nặc nói.
Nghe được ba chữ vợ chồng trẻ, Hạ Tri Điểu liền nở nụ cười. Bản thân mình đúng là rất muốn cùng Tùy Chí Thanh kết hôn. Nếu như có thể chân chính trở thành vợ chồng trẻ, vậy thì quá tốt.
"Không có... Làm sao lại quấy rầy chứ..." Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng nói.
"Lại là ngoài miệng nói một đằng, bên trong nghĩ một nẻo a?" Trình Nặc lườm Hạ Tri Điểu một cái.
"Thật đúng là không phải..." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Con a..." Trình Nặc đem đồ ăn để vào nồi hấp. "Mẹ không biết giữa hai người con gái đến cùng là bị thu hút bởi điều gì mà tiến đến với nhau, nhưng chung quy thì tâm tư của con gái tương đối nhạy cảm, có đôi khi vẫn thích nghi thần nghi quỷ... Đặc biệt là A Thanh, mẹ cảm thấy nó so với con hay suy nghĩ nhiều hơn, cho dù là hai đứa con cùng trong chuyện này, hay là liên quan đến chuyện của Lục Kỳ, đều có thể nhìn thấy được, bản chất của A Thanh là một cô gái có suy nghĩ vô cùng cẩn thận lại nhạy cảm, cho nên con cũng đừng luôn luôn quá tùy hứng, ngày thường cũng nên quan tâm nhiều hơn đến cảm