Đặng Dĩ Manh lần thứ hai nhìn thấy nữ nhân xấu xa kia là ở công ty tổng bộ của Hoa Dung. Cô đứng ở một bên, thấy nàng được rất nhiều người xinh đẹp vây quanh tứ phía, còn có mấy tiểu fans đang điên cuồng theo đuôi, bị nhân viên bảo an ngăn lại ở bên ngoài đại sảnh.
Khi đó cô nắm chặt lấy đai thắt lưng, mím môi không dám lên tiếng. Lúc gặp lần đầu tiên ở trường học, nhìn nàng xác thật rất bình dị gần gũi. Nhưng trước mắt bây giờ lại giống như nữ vương cao cao tại thượng, quanh người tản ra vô cùng mạnh mẽ cấm dục khí chất. Khuôn mặt được trang điểm thập phần tinh xảo. Son môi hết sức nữ tính, làm nền cho cánh môi đang đô đô [1] miệng, trên mặt đeo kính, nhìn không rõ biểu tình.
Đặng Dĩ Manh sợ nàng nhìn thấy chính mình, đứng tránh ở trong góc. Chờ nàng đi qua, lại đứng thêm một lát nữa mới tiến vào thang máy.
Hệ thống truyền thông Hoa Dung được xem như sản nghiệp đứng thứ một thứ hai trong kinh doanh của công ty. Vậy nên mấy ngày hôm trước sau khi gọi điện theo tờ thông báo tuyển dụng, lại được người đối diện đáp ứng muốn phỏng vấn, cô thực sự có chút giật mình.
Hiện giờ đi tới phỏng vấn, cũng không phải là không thấp thỏm.
Thời điểm cô đến phòng tiếp tân, phát hiện bên trong đã có một cô gái ở đó từ trước, người này ăn mặc hay trang điểm đều vô cùng lộng lẫy, mặc một chiếc áo khoác in hoa. Quả thực vô cùng giống mấy bình hoa di động trên thị trường hiện nay.
Đặng Dĩ Manh cúi đầu nhìn bản thân chỉ ăn mặc phi thường nhạt nhẽo, quần jean cùng áo sơ mi trắng. Cảm thấy mình giản dị đến nỗi sắp biến thành phông nền.
Nữ hài vẫy vẫy tay cùng cô chào hỏi: "Cô nhìn thoáng qua thật nhỏ, là học sinh cao trung sao?"
Đặng Dĩ Manh biết, có người nói mình tuổi còn nhỏ, cũng chính là biến tướng phun tào nói mình quá quê mùa. Vì vậy cũng không dám đắc chí giải thích bản thân là sinh viên.
Nữ hài cười cười, cúi đầu chơi di động.
Một lát sau, Đặng Dĩ Manh được kêu vào trước.
Phụ trách phỏng vấn chính là một người đại diện khá nổi tiếng, tên là Lưu Điềm. Có lẽ quá tự tin vào ánh mắt của mình, cô bị người này nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lát. Cuối cùng Lưu Điềm để lộ ra thần sắc vừa lòng, gật đầu nói: "Ngồi"
Lưu Điềm cũng có vài lời đồn không tốt lắm trên giang hồ, nghe nói người này siêu cấp tàn nhẫn độc ác.
Đặng Dĩ Manh như đang đi trên phiến băng mỏng, vô cùng cẩn thận tới chiếc ghế đối diện của nàng ngồi xuống.
Không nghĩ tới Lưu Điềm lại không tự cao tự đại, hỏi vài câu về cách xử lí tình huống của cô, chuyên ngành, thời gian lên lớp nhiều hay không, v...vv....
Cuối cùng nàng nói: "Ngoại hình của cô đã vượt qua bài phỏng vấn —— trợ lí thường xuyên hoảng loạn ở trước mặt minh tinh, cho nên mỹ mạo nhất định không thể quá đáng ghét, phải năng động và tươi cười. Học biên kịck cũng coi như là có nửa chuyên ngành trong nghề, tôi liền không cần giới thiệu nhiều. Như thế này, chúng tôi hiện giờ có hai vị đại minh tinh đều muốn tuyển trợ lí, Khương Tự Uyển và Du Định Nhu. Cả hai đều là những người rất khó tính và nghiêm khắc. Cô chọn ai?"
Đặng Dĩ Manh quả thật rất muốn ngay lập tức bất tỉnh. Cư nhiên có một ngày, có người bắt cô giữa Khương Tự Uyển và Du Định Nhu, chọn một người làm lão bản. Cả hai còn là nhân vật tai to mặt lớn a. Thật giống như một học sinh có thành tích vô cùng thảm hại, ngày nọ đột nhiên có người hỏi: "Cậu muốn thi Thanh Hoa hay Bắc Đại? Chọn đi"
Đúng vậy, tuy rằng cô và Khương Tự Uyển là quan hệ tình địch, nhưng mức độ được hoan nghênh của nàng, Đặng Dĩ Manh vô pháp phản bác.
Lưu Điềm thấy khuôn mặt nhỏ của cô ửng hồng, đôi đồng tử đen nhánh xoay tròn và chuyển động, cười nhắc nhở: "Đặng tiểu thư?"
"Tôi chọn Khương Tự Uyển" Đặng Dĩ Manh nắm chặt tay
Lưu Điềm cười cười: "Được rồi"
Kí xong hiệp ước, Đặng Dĩ Manh che mặt, không ngừng dùng nó như cây quạt nhỏ quạt gió.
Thời gian thử việc là một tháng. Ngoài việc xem cô và nghệ sĩ có hợp nhau không, cũng phải nhìn cô có thể chu toàn việc học cùng thời gian công tác hay không.
Đặng Dĩ Manh bày tỏ bản thân vô cùng nghi vấn. Vì cái gì muốn tìm sinh viên tới đảm nhiệm chức vụ trợ lí. Tìm mấy người có chức vụ trong xã hội không phải tốt hơn sao? Đối với nghi vấn của cô, Lưu Điểm cũng chỉ giải thích là hai vị nữ thần này đều có khẩu vị kì lạ, không thích người lo lắng cho sinh hoạt của mình quá kinh nghiệm, người đại diện sành đời là đủ rồi. Tìm trợ lí mà nói, họ còn hy vọng người này vẫn chưa ra trường, tâm tư đơn thuần một chút.
Đặng Dĩ Manh hết sức muốn hất bàn, chưa tốt nghiệp, tâm tư cũng không nhất định đơn thuần nha. Ví dụ như cô, lựa chọn Khương Tự Uyển thật ra còn có dụng tâm kín đáo!
Hừ hừ, nếu là tình địch liền đi tới bên người nàng, giám thị nàng, rình coi nàng cả ngày, nắm chắc nhược điểm của nàng. Cuối cùng bắt nàng làm theo ý của mình, ngoan ngoãn trả lại Tiêu Triệt!
Đương nhiên mạch não đi theo hướng này tựa hồ có chút ngây thơ.
Nhưng mấy người làm nghệ thuật đều thắng vì bị đánh bất ngờ như vậy.
Hơn nữa, Đặng Dĩ Manh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Lưu Điềm bảo cô buổi chiều ngày mai đến nhà riêng của Khương Tự Uyển đưa tin, cho cô trước tiên trở về trường học.
Kí túc xá là gian phòng dành cho bốn người, ba bạn cùng phòng của cô ai cũng rất hòa ái, đều là người địa phương, bình thường trừ bỏ lúc làm tác nghiệp mới ngủ lại trường, còn phần lớn thời gian đều ở nhà hoặc cùng bạn trai hẹn hò. Cho nên kí túc xá này cũng chỉ có một mình Đặng Dĩ Manh, vì vậy khá tiện nghi.
Gần đây cô thật sự rất nghèo, bữa tối chỉ có thể uống gió Tây Bắc [2] để giải quyết.
Ngày hôm sau cô viết xong tác nghiệp, điều hòa lại cảm xúc, sau đó mới đi tàu điện ngầm đến biệt thự tiểu khu của mỗ nữ nào đó.
Cô không nhớ ở nơi nào xem qua một câu, bản thân an tĩnh thì không đáng giá tiền, nháo trung lấy tĩnh [3] mới là điều trân quý nhất. Nơi này giống như ngăn cách với phố xá sầm uất huyên náo bên ngoài, khiến cho Đặng Dĩ Manh vô hạn kinh ngạc cùng cảm thán. Cô chớp chớp mắt, dựa theo địa chỉ Lưu Điềm đưa cho, tìm được nhà riêng của Khương Tự Uyển, ấn chuông cửa.
Tới mở cửa lại không phải Khương Tự Uyển mà là một chị gái đeo mắt kính, người nọ mặc một chiếc áo chống gió theo style khá kì lạ.
Chị gái đưa cô vào trong, hỏi: "Em chính là tiểu trợ lí mới, Tiểu Đặng đi?"
Đặng Dĩ Manh gật gật đầu. Chớp mắt nhìn xung quanh. Bên trong phòng được bày biện vô cùng lịch sự tao nhã khiến cô cảm thán không thôi.
Khiêm tốn và xa hoa đều đạt đúng tiêu chuẩn.
Chị gái nói: "Chị là trợ lí cũ của Uyển tỷ, em có thể kêu chị là Tiểu Trần, hiện tại để chị nói chuyện với em một chút về công tác"
Đặng Dĩ Manh có chút sợ: "Chị vì sao lại không làm nữa?"
Tiểu Trần cười nói: "Chị chuẩn bị tốt nghiệp khoa thiết kế rồi, bề bộn nhiều việc, không thể chiếu cố tới cả hai bên, sợ rằng không thể chăm sóc tốt cho Uyển tỷ nên chị chủ động xin từ chức. Đừng lo lắng, Uyển tỷ tuy rằng có chút cao lãnh nhưng đối đãi với bản thân cùng mọi người trong đoàn đều rất tốt. Tiền thưởng cũng nhiều, em chỉ cần đừng dẫm phải lôi [4] là được"
Khóe môi Đặng Dĩ Manh có chút giật giật. Nữ nhân xấu xa kia rất cao lãnh?
Thấy cô thất thần, Tiểu Trần đưa tay ra trước mặt cô vẫy vẫy: "Này"
Đặng Dĩ Manh gật đầu, dáng vẻ đoan chính ngồi xuống, bé ngoan nghe tiền bối dạy bảo.
"Mấy chuyện dọn dẹp phòng, em không cần làm. Đúng kì hạn sẽ có nhân viên phụ trách tới thu thập" Tiểu Trần cầm bút viết trên giấy "Việc em phải làm, chính là chiếu cố bữa ăn hàng ngày của nàng, thỉnh thoảng còn có một số kịch bản có triển vọng chụp ảnh hoặc phải đi xa, xem nàng có cần em chung tổ hay không"
Bé