Đặng Dĩ Manh lần thứ ba nhìn thấy nữ nhân xấu xa kia chính là ở nhà của nàng, lúc ấy cô đang ngâm mình giữa bồn tắm của người ta 'trần truồng đi tới đi lui không có gì vướng bận'.
Sau khi đối diện với nhau chỉ ngắn ngủi vài giây, hai người đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trao đổi tin tức, Khương Tự Uyển cũng đã tiếp nhận giả thiết Đặng Dĩ Manh là vị trợ lý mới nhậm chức của mình.
Đặng Dĩ Manh nghĩ, vì cái gì lúc nãy nấu canh lại dùng hết đậu hủ a, để lại một miếng ít nhất còn có thể dùng nó đâm chết chính mình. Mặc kệ hệ thống trung tâm đã nhanh chóng hợp thành câu mệnh lệnh 'mau đem váy mặc vào', thế nhưng toàn bộ cơ thể cô lại giống như bị trúng gió liệt nửa người, một chút nhúc nhích cũng không có.
Có lẽ lúc nãy Khương Tự Uyển cũng thẹn thùng. Sau khi nghiêm túc đem cô nhìn đến mức cả người cơ hồ đều sắp biến thành trái cà chua chín, nàng cũng dừng lại, không tiếp tục nhìn cô khó chịu mà nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Cho cô đầy đủ thời gian và không gian.
Đặng Dĩ Manh sau khi xử lí tốt bản thân liền đi ra, tóc vẫn còn ướt nhẹp để rơi tự nhiên xuống vai, trên người chỉ ăn mặc cái váy mới mua vẫn chưa kịp giặt. Cô thấy Khương Tự Uyển đang ngồi trên sopha đọc sách, bản thân liền lẳng lặng đứng ở một chỗ, cũng không lên tiếng. Lúc này thật sự là do chột dạ.
Mặc kệ cô hiện tại có thân phận gì, chạy tới nhà người khác bất vấn tự thủ thị vi tặc [1]. Cô đã trở thành kẻ ăn trộm .....
Đặng Dĩ Manh quyết định đợi tâm tình của Khương Tự Uyển khá hơn mới tiếp tục nói chuyện, miễn cho vừa lúc chạm vào họng súng.
Khương Tự Uyển thấy cô ngoan ngoãn đứng ở một chỗ, cũng không nháo loạn, cả người đều héo hon rũ mắt nhìn dưới đất, tóc vẫn còn ướt nhẹp nhỏ từng giọt, chóp mũi hồng hồng, vành mắt cũng hồng hồng, giống như vừa bị người khi dễ, nhân lúc này nói: "Đem đầu tóc làm khô đi"
Đặng Dĩ Manh ngẩng đầu, trong ánh mắt to giống như sợ hãi nói: Tôi không dám.
Trong lòng Khương Tự Uyển buồn cười, đem quyển sách trên tay lật qua một tờ, giống như vô tình nói: "Sàn nhà này rất đáng giá"
Lúc đầu, Đặng Dĩ Mạnh còn có điểm không minh bạch, nhưng ngay sau đó cúi đầu nhìn liền phát hiện lời của nàng đều đúng. Xem hình dạng cũng biết đây là gỗ thật, nước trên tóc nếu tiếp tục nhỏ giọt rơi xuống sàn, tám phần sẽ bị hỏng. Cho dù chỉ làm tổn hại một chốc lát thôi cũng không được, nước sẽ làm nó bị mục nhanh hơn, tuổi thọ của gỗ cũng sẽ bị rút ngắn. Đến lúc đó Khương Tự Uyển gây khó dễ, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào cô như chạm vào đồ sứ, đời này của cô đã coi như là Dương Bạch Lao [2]. Vì vậy vội vàng đi đến bồn rửa mặt tìm máy sấy.
Lúc tiếng máy sấy ồn ào vang lên tiếng 'ong ong', cô mới ý thức được bản thân nợ Khương Tự Uyển một lời xin lỗi.
"Thực xin lỗi a... Uyển.... Uyển tỷ" Đặng Dĩ Manh trở lại phòng khách, bày tỏ dáng vẻ bé ngoan thật lòng nói.
Khương Tự Uyển ngẩng đầu, mỹ mạo đẹp tới mức muốn đoạt hồn người: "Ân?"
"Em không nên chưa được sự cho phép của chị, túy ý nghịch đồ vật trong nhà chị.... Đạo lí này ngay cả học sinh tiểu học đều hiểu.... em..." Đặng Dĩ Manh nói không được "Em....."
Nữ nhân xấu xa tiếp tục xem sách, thanh âm không chút gợn sóng: "Đừng lo lắng, trừ tiền lương là được"
Đặng Dĩ Manh mím môi, cuồng phong trong đầu như muốn tràn ra. Tiểu Trần nói nữ nhân xấu xa đối với đoàn của mình rất tốt, kỳ thật là có trong đó tình cảm của fan đối với thần tượng đi. Rõ ràng người này tính toán chi li, keo kiệt muốn mệnh, tắm rửa một cái cũng phải lấy tiền. Cô lầm bầm chửi thầm, nhưng lại không dám nói ra ngoài miệng.
Lần này bản thân cô là người sai trước a.
"Canh đã được chưa?" Nữ nhân xấu xa lại tiếp tục lật sách.
Đặng Dĩ Manh đi vào bếp mở nắp vung nhìn một chút, phát hiện canh đã chuyển sang màu trắng ngà. cô múc một chén mang tới cho Khương Tự Uyển, cố ý múc cả cá và đậu hủ. Cái muỗng nhỏ màu bạc được đặt ở bên cạnh cái chén.
Khương Tự Uyển thấy cô khoanh tay đứng, lãnh đạm nói: "Cô cũng uống đi"
Đặng Dĩ Manh lắc đầu: "Em không đói bụng"
Khương Tự Uyển mặt vô biểu tình: "Thử độc"
"......." Cái này kì thực có khả năng xảy ra.
Loại kịch bản này ở trong các loại tiểu thuyết ngọt sủng hay mưu quyền đều đã nhìn qua vô số lần.
Đặng Dĩ Manh tự lấy cho mình một chén canh, thấy Khương Tự Uyển ngồi đối diện, sắc mặt rất nặng nề, tựa hồ một chút cũng không tin cô. Đặng Dĩ Manh học theo bộ dáng của nàng lúc ăn bò bít tết hôm đó, cực kì ưu nhã uống mấy hớp, sau đó lại vô vị nhìn nữ nhân xấu xa kia.
Thật ra lúc nãy cô ngâm bồn tắm quá lâu nên có chút dấu hiệu bị đông lạnh, hiện tại uống được nửa chén canh nóng, hàn ý quanh thân đều tan. Đặng Dĩ Manh đè nén nội tâm mừng thầm.
Khương Tự Uyển ngược lại giống như rất vui vẻ, thành thực uống canh.
Nàng mới uống được hai hớp, di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, Khương Tự Uyển liếc mắt một cái, thấy là 'Điềm tỷ' liền hất hất cằm đối với Đặng Dĩ Manh nói: "Nghe đi"
Đặng Dĩ Manh có chút kinh ngạc, ngốc lăng chỉ chỉ vào chính mình, sau đó suy nghĩ cẩn thận, cô hiện tại là trợ lí của nàng nha, vậy nên có thể chạm vào điện thoại của nàng: "Alo, Điềm tỷ. Uyển tỷ đang ăn canh. Em là...."
"Tiểu Manh? Nhanh như vậy đã thực hiện vai trò của mình, xem ra thích ứng không tồi" Lưu Điềm ở đầu dây bên kia cười cười "Nói với Uyển tỷ của em, bộ phim lần trước có một cảnh diễn muốn diễn lại, em hỏi một chút khi nào nàng rảnh"
Đặng Dĩ Manh dùng tay che lại di động, đem những lời này nói lại một lần.
Khương Tự Uyển buông chén canh, vẫy vẫy tay gọi cô, ý bảo đem điện thoại di động qua đây.
Đặng Dĩ Manh đưa điện thoại đến chỗ nàng, chỉ thấy nữ nhân này hong khô lại hai tay, đem mặt nghiêng hướng tới, dựa gần tay cô, đối diện với chiếc điện thoại nói: "Là cảnh diễn cuối cùng kia sao?"
Làn da tại sườn mặt của nàng trơn nhẵn, nộn nộn, giống tiểu bảo bảo. Mu bàn tay của Đặng Dĩ Manh dán lấy một mảnh ấm áp, cảm thấy vô cùng kì quái, tâm 'bùm bùm' nhảy loạn, thầm nghĩ: Vì cái gì không bật chế độ khuếch đại thanh âm a, bộ dáng này thật sự rất ngốc. Khương Tự Uyển thông minh như vậy, hẳn là không đến mức không nghĩ tới đi.
Chẳng lẽ không thích thanh âm sau khi bật chế độ này?...... Sao có thể! Phỏng chừng chính là nghĩ chỉnh cô đi!
Khương Tự Uyển cùng Lưu điềm đối đáp vài câu, cuối cùng nói: "Bây giờ em liền đi, gọi người tới đón em. Hôm nay có chút mệt nên không thể tự mình lái xe"
Tiếp theo bĩu môi, ý bảo cô tắt máy.
Đặng Dĩ Manh thấy nàng buông chén, lấy khăn giấy lau môi, một bộ dáng muốn ra khỏi cửa, vì vậy cô vội vàng hỏi: "Uyển tỷ..... Em.... Em có phải hay không cần đi cùng chị a?"
Khương Tự Uyển liếc mắt nhìn xuống cô một cái, 'xuy' cười ra tiếng: "Đúng vậy, bằng không cô về trước nghỉ ngơi?"
"........." Hình như không được tốt lắm
Khi ngoài cửa vang lên tiếng dừng xe, Khương Tự Uyển đã sửa lại lớp trang điểm, đem túi xách nhét vào tay Đặng Dĩ Manh, bản thân thì cầm áo khoác hướng ra ngoài cửa.
Đặng Dĩ Manh vội vàng cầm túi xách của nàng đuổi kịp cước bộ. Đến là xe bảo mẫu [3] trong truyền thuyết. Khương Tự Uyển vào trước, dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Đặng Dĩ Manh ở bên cạnh nhìn nàng, 'ừng ực' nuốt nước miếng. Nữ nhân xấu xa thật là hồng nhan họa thủy. Cho dù nhìn chính diện hay góc nghiêng đều không thể xoi mói.
Khương Tự Uyển có lẽ phát hiện ra tầm mắt của cô, con ngươi hơi mở.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Đặng Dĩ Manh có chút chột dạ vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
Lúc tới chỗ quay, có một nam nhân tên là Giang Đạo đi tới, trước tiên cùng Khương Tự Uyển xin lỗi: "Đã trễ thế này còn gọi hai người tới, thật xin lỗi a Đại Uyển. Mọi người trong tổ phụ trách chính của bộ điện ảnh lần này đã tỉ mỉ cân nhắc, nhưng vẫn quyết định đem kết cục dừng ở lúc cô cùng Tiểu Lý gặp lại là tương đối tốt rồi."
Lúc trước, khi Đặng Dĩ Manh tìm tin tức của Khương Tự Uyến, có nhìn thấy bùng nổ một scandal nói Khương Tự Uyển thực yêu thích tỏ ra đại bài [4], sau khi thành công lấy được vai diễn, đối xử với đạo diễn đều rất lãnh đạm, các biên kịch luôn vì nàng mà đem kịch bản sửa tới sửa lui tới nôn mửa. Còn có những người cùng tổ diễn với nàng, đoạt lấy sự nổi bật của nàng, lúc sau đều bị nàng cho một bạt tai.
Đặng Dĩ Manh lạnh nhạt đứng bên cạnh, nhìn xem rốt cuộc có phải như vậy không.
Chỉ nghe 'Đại Uyển' nói: "Không có việc gì, Giang Đạo. Ngài phấn đấu như vậy, mấy
(Hình minh họa)
(Đây là bên trong của xe bảo mẫu)
[4] Đại bài: Chỉ những người tiêu tiền phung phí, không chú ý tới cảm nhận của người khác. (Thường chỉ những người bị mắc bệnh minh tinh, bệnh ngôi sao)
[5] Đại Oản: Cái bát lớn. Bởi vì từ Oản [碗] và từ Uyển [婉] có cách phát âm giống nhau (đều cùng đọc là [wǎn]) Cho nên bạn Tiểu Manh mới đọc lái tên Khương nữ thần thành cái bát :>>
[6] Váy phi ngư: Là một loại váy có từ thời Minh Cẩm Y Vệ (Nói nôm na là cái váy này có hai cánh tay hơi rộng, giống như cánh chim, trên váy có rất nhiều hoa văn, nhưng chỉ liên quan tới chim và cá :'> )
(Hình minh họa)
[7] NG: No Good. Là cảnh diễn bị hỏng
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đôi lời editor: Hức, trong này có nhiều Hán ngữ, phần chú thích còn nhiều hơn chương truyện QAQ
Tiểu Manh Manh cưng chết được, một câu 'nữ nhân xấu xa', hai câu cũng 'nữ nhân xấu xa' .... Edit theo thôi cũng muốn mệt với bả :'>