Phương Bình thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn để ý được một chuyện, người này không phải người Dương Thành?
Vào phòng vệ sinh nhìn quanh một vòng, nghiêm túc kiểm tra đường ống nước một lần.
Một lát sau, Phương Bình thở phào nhẹ nhõm nói: “Xem ra không phải đường ống có vấn đề, chú ơi, sau này khi chú tắm rửa, chú hãy sử dụng bồn tắm trữ nước tắm nha chú, phiền chú ạ.”
Không sao, không có gì, sau này nhất định sẽ chú ý…”
Hoàng Bân rất dễ nói chuyện, nhưng ông ta đã hơi mất kiên nhẫn, ông ta còn có việc phải làm vậy mà thằng nhóc này vẫn chưa chịu đi.
Phương Bình cũng không cần nán lại làm gì nữa, khoé mắt lướt qua tay Hoàng Bân, sau đó cười nói: “Chú ơi, vậy con đi xuống đây, chú vừa mới tới, nếu có gì cần giúp đỡ, chú có thể tìm con hoặc ba con nha.”
“Ừa, có gì nhất định sẽ nhờ vả.”
"..."
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Phương Bình quan sát kỹ Hoàng Bân, sau đó ra khỏi cửa xuống lầu.
Chờ Phương Bình đi xuống lầu, Hoàng Bân mới đóng cửa, lắc đầu một cái, cũng không quá để ý.
...
Dưới lầu.
Phương Bình cau mày, mới vừa rồi dù chỉ là tuỳ tiện trò chuyện một hồi, nhưng cậu cũng đã nhìn ra được vài chi tiết.
Đối phương tám chín phần là võ giả thật rồi.
Mặc dù võ giả nhìn không khác lắm so với người bình thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể nhìn ra những điều khác biệt.
Nếu trước kia chưa từng nhìn thấy võ giả, Phương Bình sẽ bỏ qua rất nhiều điều.
Nhưng cậu vừa mới được gặp Vương Kim Dương cách đây không lâu.
Nhìn Vương Kim Dương cũng không khác gì người bình thường, nhưng đôi mắt của đối phương rất sáng, đây cũng xem như là một điểm khác biệt nhỏ.
Ngoài ra, bàn tay của Vương Kim Dương rất thô ráp, còn có những vết chai sạn.
Luyện võ dù sao cũng không phải tu tiên, không thể nào có chuyện ngồi thiền là lên cấp vèo vèo. Rèn luyện thân thể và lực lượng tinh thần cần bỏ công bỏ sức mới đạt thành quả, chân tay đầy những vết chai sạn là chuyện bình thường.
Hơn nữa, thời gian luyện võ càng lâu, những vết chai này càng dày.
Hoàng Bân chắc hẳn cũng không nghĩ tới, một học sinh cấp ba sẽ đến thăm dò hắn, cho nên căn bản cũng chẳng che giấu gì.
Bàn tay của đối phương, dày đặc những vết chai sạn.
Cũng không phải là những vết chai do lao động chân tay tạo nên, hai loại vết chai này thực ra không giống nhau.
Vết chai do lao động chân tay và do luyện võ hoàn toàn không giống nhau, thực ra điểm này các học sinh phổ thông sẽ chẳng ai chú ý tới, nhưng Phương Bình lại không thể không để ý.
Kết hợp với việc đối phương ăn nhiều, Phương Bình cảm thấy mình có thể đưa ra kết luận được rồi.
Đối phương chính là võ giả!
Cho dù không phải võ giả thì cũng đã chìm đắm trong việc luyện võ nhiều năm trời.
Không đi làm, cũng không có tâm tư tìm việc làm, một lòng một dạ làm tổ ở nhà thuê…
Kết hợp các chi tiết này lại, tất cả đều cho thấy người này có vấn đề.
Sau khi xác nhận lại suy đoán của mình, Phương Bình cảm thấy mình cẩn thận là đúng.
Một người có vẻ như không phải người tốt kia lại đang thuê nhà ngay phía trên nhà mình, chính mình đã xác nhận người đó có vấn đề, chắc chắn hắn không thể không chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
"Nên làm cái gì bây giờ?"
Phương Bình lại rơi vào trầm tư, bị động chờ đợi sao?
Chờ đợi, đợi chờ cái gì, cái mạng nhỏ này của mình sắp phải chờ chết đây này, đâu phải chuyện này không thể xảy ra.
Báo cảnh sát?
Đối phương vẫn chưa thực sự chưa ra tay với mình, báo cảnh sát cái gì?
Tìm cao thủ hỗ trợ, đùa bố à, đi đâu mà tìm cao thủ?
Nghĩ tới nghĩ lui, việc này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
"Tiên hạ thủ vi cường?" (1)
Trong lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, Phương Bình cũng bị ý nghĩ của mình doạ cho hết hồn, mình to gan như vậy từ khi nào?
Đối phương là võ giả thật đó!
Trước tiên không nói đến chuyện có thể làm gì được đối phương hay không, nếu như suy đoán của mình là sai, vậy chẳng phải là mình đã phạm pháp rồi sao?
Trong lòng hơi do dư, nhưng Phương Bình nhanh chóng khẽ cắn răng, thử một chút xem sao, cũng không phải nhất định phải giết chết người ta. Thực ra, Phương Bình bây giờ cũng không có gan giết người.
Mặc kệ đối phương là người xấu hay người tốt, chỉ cần không giết chết đối phương, sau đó báo cảnh sát là được rồi.
Nếu là người tốt, vậy thì giải thích một chút là được rồi, chắc không có phiền toái gì.
Cậu cũng chỉ là một học sinh, nhiệt huyết dâng cao, cảm giác đối phương là người xấu, giúp cảnh sát truy bắt người xấu, sau lỡ có bắt sai người thì cũng bị phê bình giáo dục một trận mà thôi.
Nhưng nếu là người xấu thì dễ hành sự rồi, chủ động giải quyết nguy cơ, dù sao cũng hơn bị động chờ nguy cơ giáng xuống lúc nào chẳng hay.
Về việc làm sao đế bắt trói đối phương, ở xã hội hiện đại này, võ giả cũng chẳng phải thần tiên, cách để bắt trói đối phương đương nhiên có.
Nếu như Phương Bình cũng là võ giả, đối phương hẳn còn có thể đề phòng.
Nhưng Phương Bình chỉ là một học sinh phổ thông, ai sẽ đề phòng cậu?
Chỉ e rằng Hoàng Bân căn bản không nghĩ tới, hắn còn chưa tìm Phương Bình làm khó dễ cậu, Phương Bình đã chuẩn bị tìm hắn gây sự trước rồi.
Mặc dù Phương Bình nghĩ dựa vào người khác còn chẳng bằng dựa vào