Người ngồi phía trước Trương Hạo, hơi hưng phấn nói: "Xe chúng ta hôm nay lợi hại đấy!
Khí huyết của 5 người Đàm Hạo, Đàm Thao, Ngô Chí Hào, Chu Minh, Phương Bình đều 115 cal trở lên!
Khí huyết mấy người Dương Kiến, Lưu Như Kỳ, Lan Bội cũng đều 112 cal trở lên!
Nếu là năm ngoái, trên xe này của chúng ta đã có thể cho ra 10 sinh viên Võ Đại rồi!"
Những người khác, mọi người đều quen tai, mấy người Đàm Hạo không cần phải nói, Chu Minh cũng là tuyển thủ hạt giống của lớp 12A3.
Nhưng Phương Bình là cái quỷ gì vậy?
Lúc trước Đàm Hạo kêu tên, có một số người có nghe thấy, nhưng trước đó thật rất ít người biết Phương Bình.
Cho nên Trương Hạo vừa nói, bên cạnh cậu ta, có người không thật chắc chắn,nói: "Trương Hạo, Phương Bình là... là lớp các cậu à?"
Nói xong, người này còn quay đầu nhìn một chút, nhưng lúc này Phương Bình nghiêng người ngồi dựa vào ghế, người này cũng không nhìn được.
Trương Hạo vừa nghe đã hiểu ý cậu ta.
Bình thường ở trong lớp mình, chỉ có mọi người với nhau, cũng không có cảm giác vinh dự tập thể gì.
Nhưng bây giờ có người lớp khác, Trương Hạo lập tức lớn tiếng nói: "Làm gì, cậu cho rằng lớp tớ chỉ có Ngô Chí Hào lợi hại à?
Lúc đó, khi Phương Bình đi đón Vương học trưởng, Vương học trưởng cũng nói Phương Bình thi Võ Đại không có vấn đề!
Không tin thì cậu hỏi Chí Hào xem, Chí Hào, khí huyết của Phương Bình vượt qua 115 cal rồi phải không?"
Ngô Chí Hào cười ha hả nhìn Phương Bình, Phương Bình lười đáp lời, trừng mắt, tiếp tục ngắm cảnh.
Thấy cậu ta không quan tâm, lúc này Ngô Chí Hào mới cười nói: "Đâu chỉ 115 cal, Phương Bình lợi hại hơn tớ nhiều."
Nghe Ngô Chí Hào nói vậy, những người khác trên xe không kìm được nhìn Phương Bình.
Đàm Hạo bên cạnh cũng tùy tiện nói: "Tên nhóc Phương Bình này thi Võ Đại, mười phần chắc chín, thủ khoa khoa võ Dương Thành năm nay, không chừng không phải Chu Bân đâu!"
Lời này vừa nói ra, dù là học sinh khí huyết rất cao như Chu Minh cũng không khỏi liếc mắt.
Người cạnh tranh thủ khoa khoa võ Dương Thành à?
Lời Trương Hạo nói, bọn họ không tin, lời Ngô Chí Hào, bọn họ tin ba phần, nhưng Đàm Hạo cũng nói như vậy, mọi người tin tám phần!
Trong khoảnh khắc, xe buýt vừa nãy còn náo nhiệt đã yên tĩnh trở lại.
Phương Bình có chút bất đắc dĩ, lườm mấy người Đàm Hạo, mấy tên này, lại gây thù chuốc oán cho mình đây mà?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như cũng thật thoải mái đấy! Mấy tên tra hỏi kia, trước đó rõ ràng xem thường Phương Bình mình, lại có thể nghi ngờ khí huyết của mình không tới 115 cal?
Xem thường Phương Bình mình thật sao?
Cậu ta duy trì hình tượng cao thủ, đương nhiên là không thể phản bác.
Nhưng mấy tên này, giúp mình có cớ lên mặt, thật thoải mái mà!
Trong lòng Phương Bình đắc ý, nhưng trên mặt bình thản, còn trừng mắt nhìn mấy người Ngô Chí Hào!
Làm gì vậy?
Tớ là loại người khoe khoang đó sao?
Thật là, phải khiêm tốn, khiêm tốn có hiểu không?
…
Hơn ba giờ sau.
Khu An Bình, thành phố Thụy Dương.
Khách sạn Húc Nhật.
Đây chính là khách sạn mà thí sinh khoa võ của các trường phổ thông trung học Dương Thành ở.
Phòng số 1608.
Phương Bình đặt hành lý xuống, nhìn lướt qua hai chiếc giường trong phòng, sau đó bắt đầu cân nhắc một vấn đề rất nghiêm trọng!
Trường học rất keo kiệt, đặt 4 người một phòng.
Nhưng bây giờ chỉ có hai chiếc giường, 4 người ngủ như thế nào đây?
4 thằng đực rựa, ai sẽ ngủ cùng ai, ai nửa đêm có thể sẽ vượt ranh giới, đây cũng là điều rất khó nói...
Liếc nhìn ba người còn lại trong phòng, Ngô Chí Hào, Trương Hạo, Dương Kiến...
Tên nhóc Dương Kiến cao lớn thô kệch này, tính tình hơi nguy hiểm, nửa đêm mò qua thì rất khó phản kháng.
Về phần hai người khác...
Phương Bình trầm tư một lát, mở miệng: "Nhắc nhở trước một chút nhé, chân tớ rất thối, hay ngáy ngủ, nửa đêm hay đạp chăn mền, còn hay lăn lộn..."
"Thật trùng hợp, tớ cũng vậy!" Ngô Chí Hào cười vui vẻ.
Trương Hạo liếc hai người, tức giận nói: "Hai đứa ngớ ngẩn!
Được, hai người các cậu ngủ dưới đất đi, tớ và Dương Kiến mỗi người một giường!"
Mấy người liếc nhau, cũng không kìm được bật cười.
Trương Hạo cười một hồi lại phàn nàn: "Trường học thật keo kiệt, thật không thể đặt thêm phòng sao."
Ngô Chí Hào nói toạc ra: "Không phải keo kiệt, mà là giỏi tính toán, ngày mồng 3 một số người phải đi rồi.
Đợi họ đi rồi, mỗi người sẽ được ở một phòng, tớ đã hỏi rồi."
"Chết tiệt!"
Trương Hạo mắng một tiếng, quá thực tế.
Phương Bình cũng không bất ngờ, cười cười: "Mấy ngày nay chịu khó chen chúc đi vậy, dù sao ban đêm các cậu đừng sờ loạn lên người tớ là được.
Lần này là nhắc nhở thật, tớ gần đây mới đột phá thung công, có lực sát thương cực mạnh, các cậu tự gánh lấy hậu quả..."
"Cút!"
Mấy người đều mắng một tiếng, ai có hứng thú với cậu ta.
Ngô Chí Hào đăm chiêu suy nghĩ về lực sát thương mà cậu ta nói, cái khác thì hai người không coi là thật.
Dương Kiến cười ngây ngô: "Hay là, chúng ta tìm Lưu Như Kỳ thương lượng với các cô ấy một chút, xem xem có thể đổi phòng hay không?"
Đám người Phương Bình đồng loạt nhìn cậu ta!
Được đấy!
Đều nghĩ rằng cậu chất phác trung thực, nhưng tên nhóc này vốn là kẻ mưu mô nhất!
Dương Kiến vội vàng giải thích: "Tớ nói là, phòng các bạn nữ có thể lớn hơn một chút, tập thể đổi phòng..."
"Ha ha!"
"Giải thích chính là che giấu!"
"Ai mà