Toàn Cầu Cao Võ

Một lời không hợp liền động thủ


trước sau

Nghĩ một chút, Phương Bình hơi lúng túng nói: "Chú Đàm, cháu không phải lo lắng những thứ này.

Cháu là... cháu nghĩ, bộc phát trước khảo hạch, khí huyết tiêu hao rồi.

Đợi đến khi khảo hạch, vậy cháu..."

Đàm Chấn Bình sửng sốt một chút, sau đó bật cười: "Đúng, trái lại chú thật ra quên mất việc này.

Yên tâm, trong thành phố sẽ đền bù cho cháu.

Đợi chút nữa sau khi cháu bộc phát khí huyết, chú sẽ đền cho cháu một viên Khí Huyết Đan, đây không phải cá nhân chú cho cháu, mà là Dương Thành đền bù cho cháu."

"Khí Huyết Đan!"

Đàm Hạo nghe xong lời này, lập tức tủi thân nói: "Ba, ba không phải nói Huyết Khí Hoàn chứ?"

Đàm Chấn Bình liếc mắt nhìn cậu ta, con trai ngốc!

Mấy người Chu Bân được đền bù Bổ Khí Hoàn, hai thằng ranh con các con, ta làm gì có tâm tư cho Huyết Khí Hoàn.

Phương Bình có thể giống vậy sao?

Không nói khí huyết cậu ta mạnh mẽ, sắp đến võ giả, còn có quan hệ với Vương Kim Dương, để cậu ta bộc phát khí huyết, chắc chắn phải đền bù một viên Khí Huyết Đan.

Nếu thật sự vượt trên khu An Bình và huyện Hưng Khê, khiến người qua khảo hạch năm nay của họ ít đi một chút, thí sinh qua vòng kiểm tra sức khỏe bên Dương Thành nhiều hơn chút, đó chính là thành công lớn nhất của Dương Thành!

Ta không cần quá mạnh, người khác yếu hơn ta là được.

So mạnh rất khó, so kém mọi người đều có thể.

Có tài nguyên như Phương Bình, sao lại không dùng.

Đến lúc đó bên Dương Thành biểu hiện tốt, trở về xin một chút, vậy thì không phải là 4 viên Bổ Khí Hoàn, 2 viên Huyết Khí Hoàn, 1 viên Khí Huyết Đan rồi.

Hơi sửa đổi một chút, biến thành 7 viên Khí Huyết Đan cũng không phải không thể.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thành tích tốt hơn hai bên kia.

Dù Phương Bình không rõ tính toán của Đàm Chấn Bình, nhưng những thứ này không liên quan tới cậu, cậu cũng không cần quá quan tâm.

Vừa nghe đến đền bù một viên Khí Huyết Đan, lại nghĩ tới gần đây tiêu khá nhiều tiền, tiền mặt cũng càng ngày càng ít.

Phương Bình lập tức không lo lắng, gật đầu nói: "Được, chú Đàm, lát nữa cháu sẽ dốc hết sức!"

Trên mặt Đàm Chấn Bình lộ ra ý cười, mở miệng nói: "Đây mới là tác phong võ giả!

Phương Bình, chú Đàm già rồi, cháu vẫn còn trẻ, mọi người không giống nhau.

Người trẻ tuổi, ý chí chiến đấu nên sục sôi, ngoài ta còn ai!

Chờ cháu tiến vào Võ Đại, cháu sẽ phát hiện, khiêm tốn, chỉ khiến cháu từng bước từng bước thụt lùi.

Chỉ có tranh!

Tất tranh, dám tranh, có thể tranh!

Tranh thua không sao cả, tranh thắng rồi cậu mới có thể đi càng xa, chỉ sợ cậu không dám!"

Mấy câu cuối cùng, trái lại khiến Phương Bình cảm động.

Lời này, không phải Đàm Chấn Bình đang nói, trên sách đang nói, Vương Kim Dương đang nói.

Hiện thực cũng nói cho Phương Bình, phải tranh!

Ngay cả Tiểu Mã Ca cũng tranh, vì thế không tiếc giao chiến cùng Thame, loại tranh đấu này, vô cùng tinh tế.



Trung tâm kiểm tra sức khỏe thứ nhất Thụy Dương.

Bên ngoài lầu, ba đội ngũ học sinh, phân biệt rõ ràng.

Trung tâm kiểm tra sức khoẻ rất lớn, lúc này, bên ngoài tòa nhà đã tập trung mấy nghìn người, vẫn không thấy chen chúc.

Còn chưa tới thời điểm kiểm tra chính thức, các học sinh cũng chưa được phép tiến vào.

Lúc này, trên quảng trường vang lên tiếng xì xào bàn tán.

"Kia là người của Nhất Trung Thụy Dương à?"

"Là bọn họ, không ngờ tới lần này lại cùng kiểm tra sức khỏe với bọn họ."

"Khí huyết người Nhất Trung Thụy Dương đều rất cao, nghe nói khí huyết dưới 110 cal đều không báo danh..."

"Không thể nào? Mấy trăm người đều trên 110 cal ư?"

"Xong đời rồi, lần này, chúng ta thật cưỡi ngựa xem hoa rồi..."

Trong ba đội ngũ, đội ngũ học sinh khu An Bình hơi đặc biệt, trong đó bốn năm trăm người đều mặc đồng phục.

Khác bọn họ, mấy người Phương Bình đều ăn mặc rất tùy ý, trường học không có yêu cầu cứng nhắc.

Mà người Nhất Trung Thụy Dương cũng thống nhất mặc đồng phục.

Liếc mắt nhìn, học sinh Dương Thành và học sinh huyện Hưng Khê đều có chút mùi vị của quân không chính quy.

Lúc này, những học sinh của Nhất Trung Thụy Dương đều có vẻ hơi lạnh lùng, kiêu ngạo.

Học sinh không quá sắc sảo, rất nhiều thứ đều hiện lên mặt.

Là trường phổ thông trung học tốt nhất Thụy Dương, trường phổ thông trung học có số người thi đậu Võ Đại hàng năm nhiều nhất Thụy Dương, học sinh của Nhất Trung Thụy Dương có tư cách kiêu ngạo.

Giống như Nhất Trung Dương Thành, học sinh của Nhất Trung Dương Thành, đối mặt với học sinh trường trung học khác của Dương Thành cũng sẽ có cảm giác ưu việt hơn hẳn.

Dù cho bản thân rất cặn bã cũng không sao, trường học của tôi tốt hơn trường học của cậu, tôi là học sinh của Nhất Trung, đây chính là sự kiêu ngạo của tôi!

Đương nhiên, mọi người sẽ không nói ra miệng, phải do cậu giác ngộ.

Cậu thật muốn khen hắn, hắn còn thận trọng, khiêm tốn nói: "Nhất Trung thật ra cũng bình thường thôi, trường các cậu cũng rất tốt, thật lợi hại..."

Lúc này, cậu tuyệt đối đừng coi là thật, phải tiếp tục thổi phồng vài câu.

Nếu cậu không tiếp tục tâng bốc vài câu, trong lòng người ta sẽ nghĩ: "Tên rác rưởi này, thật cho rằng trường học bọn họ rất lợi hại sao, so cùng Nhất Trung chúng ta, cũng không sợ mất mặt à."

Trạng thái tâm lý các học sinh đều không khác nhau lắm, loại trạng

thái tâm lý này thật rất dễ nhìn ra.

Khi trên quảng trường xì xào bàn tán, học sinh Nhất Trung Thụy Dương đều cố gắng duy trì lạnh lùng và cao ngạo, đứng xếp hàng thẳng tắp.

Những người khác đang bàn luận, nhưng người Nhất Trung Thụy Dương bàn luận cực ít, đều duy trì hình tượng lạnh lùng.

Mà trên thực tế, Phương Bình có thể thấy rất rõ vẻ vui mừng không kìm chế được trong mắt không ít học sinh Nhất Trung Thụy Dương.

"Cùng một đám ranh con chưa có kinh nghiệm sống phân cao thấp, cảm giác đang bắt nạt trẻ nhỏ..."

Phương Bình nói thầm trong lòng, luôn cảm thấy bắt nạt bọn họ thật không khí thế lắm.

Nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ đơn phương của Phương Bình, mấy người Chu Bân bên cạnh đã sớm kích động, giương cung bạt kiếm.

Không chỉ có bọn họ, những học sinh dẫn đầu của khu An Bình và huyện Hưng Khê, đều dáng vẻ nóng lòng muốn thử sức, bộc lộ tài năng.

Hiển nhiên, suy nghĩ của Đàm Chấn Bình, không chỉ mình hắn mới có, lãn đạo đối phương cũng nghĩ như vậy.

Hoặc là nói, đây là thông lệ hàng năm.

Phía trước đội ngũ.

Đàm Chấn Bình và lãnh đạo dẫn đội của hai nơi An Bình, Hưng Khê vui vẻ trò chuyện, một bộ chúc mừng bạn chí cốt tương phùng.

Nhưng cẩn thận quan sát, thì có thể phát giác được, mấy người cười có chút giả tạo.

n cần giả tạo một lúc, Đàm Chấn Bình quay đầu cười: "Chu bân, các em và các học sinh của An Bình, Hưng Khê làm quen một chút đi.

Sau này lên Võ Đại, đều xuất thân Thụy Dương, mọi người chiếu cố lẫn nhau..."

Hai võ giả An Bình và Hưng Khê, cũng nói tương tự.

Các học sinh được dặn dò từ trước, cũng lục tục từ trong đội ngũ đi ra.

Bên Dương Thành 7 người đi ra, bên Hưng Khê 5 người, khu An Bình đi ra hơn mười người.

Chọn những học sinh này, đều có tiêu chuẩn thống nhất, giới hạn là 120 cal.

Người đi tới đều là học sinh, nhất thời có chút do dự, không biết có nên chào hỏi khách sáo vài câu rồi mới bắt đầu động thủ không, hay là xắn tay áo đi lên bắt đầu động thủ?

Lời khách sáo, không nên nói nhiều.

Xắn tay áo lên trực tiếp động thủ, lại có vẻ hơi lỗ mãng.

Mấy người Đàm Chấn Bình cũng không chỉ bảo, trên mặt đều mỉm cười, nhìn biểu hiện của những học sinh ưu tú này.

Nhiều khi, nhìn những học sinh này ngây ngô khiêu khích khoe khoang, cũng là trải nghiệm thư giãn khó được.

Vài năm sau, nếu trong đó có một vài nhân vật lớn, sau này sẽ thành vốn liếng để khoe khoang lúc tuổi già.

Mấy vị võ giả, lúc này khẽ trò chuyện cái gì, nụ cười giả tạo vừa nãy lại có chút chân thành.

...

Phương Bình liếc nhìn mấy người Đàm Chấn Bình, lại nhìn các học sinh bắt đầu tiếp xúc, lại nhìn ánh mắt tập trung của mấy nghìn học sinh trên quảng trường...

Cảnh tượng như vậy, khiến Phương Bình cảm thấy, mọi người đang xem xiếc khỉ!

Đương nhiên, các học sinh chưa chắc nghĩ như vậy.

Bọn họ nhìn những người trước mặt, đều là hâm mộ, sùng bái, ghen ghét.

Với tư cách là người nổi tiếng của trường học danh tiếng, những người này đi ra, mọi người đều biết có nghĩa là gì, có nghĩa là người nổi bật ngay trong bọn họ.

Nhưng Phương Bình bảo đảm, lúc này, tâm thái của mấy võ giả Đàm Chấn Bình chính là tâm thái xem xiếc khỉ.

Giống như mình, nhìn thấy mấy học sinh tiểu học giương nanh múa vuốt trên đường cái muốn quyết đấu, cũng sẽ bật cười, thuận tiện xem náo nhiệt.

Dù sao cũng sẽ không đánh nhau thật, xem trẻ nhỏ trợn mắt tranh hơn thua cũng rất thú vị.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện