Đèn neon và đèn giao thông nhấp nháy thay đổi, ánh sáng và bóng tối mờ mờ ảo ảo, Tùng Vũ không nhìn rõ được biểu tình trên mặt Nam Liệt, chỉ mơ hồ thấy ánh nước phản chiếu từ khoé mắt cậu.
Cô lập tức có chút hoảng hốt, sợ cậu nói "được", lại sợ cậu nói "không", sợ cậu nói ra bất kỳ đáp án nào.
Nam Liệt trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi thiếu chút nữa cô cho rằng cậu từ chối trả lời.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn mở miệng, giọng nói gian nan nghẹn ngào: "Tùng Vũ, chị muốn gì? Chị muốn gì tôi cũng có thể dốc hết sức cho chị, nhưng mạng của tôi... tôi không thể làm chủ được!"
Khi vừa mới nghe được câu đầu tiên cô cảm thấy vô cùng chột dạ, cho rằng cậu ít nhiều cũng nhìn ra được ý đồ khác của mình, đợi sau khi nghe tiếp mới thở phào nhẹ nhõm, giả vờ thoải mái nói: "Cậu xem, ít nhất cậu còn ba năm nữa mới đến tuổi kết hôn, ba năm này chúng ta không nghĩ gì đến gì khác, chỉ nói chuyện yêu đương không được sao? Ba năm sau nếu cậu không muốn cưới tôi, tôi còn có thể đưa cậu đến Cục dân chính bắt cậu ấn dấu vân tay được chắc?"
"Ba năm?" Cậu cười khổ, "Chị có nghĩ tới khả năng không được ba năm..."
Cô đương nhiên nghĩ tới, hơn nữa cũng cảm thấy tiếc cho cậu. Cô đối với Nam Liệt không phải hoàn toàn đồng cảm, đương nhiên cũng không hy vọng cậu sống lâu trăm tuổi trở thành gánh nặng, nhưng cũng tuyệt nhiên không mong muốn cậu đi gặp Diêm Vương nhanh như vậy. Trước mắt cô chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ tiếp lời: "Đúng vậy, có lẽ không được ba năm, chúng ta bởi vì không hợp nhau mà chia tay, đến lúc đó càng dễ dàng, mặc kệ ai đá ai đều không cần dây dưa nữa! Một lời đã định?"
"Khả năng ba tháng chị đã ghét..." Thanh âm của cậu thấp đến mức như đang nói với chính mình.
"Cũng có thể là ba ngày." Cô dứt khoát nói theo lời cậu, "Cũng có thể đèn xanh tiếp theo sáng lên sẽ có một người đàn ông nào đó đi từ phía đối diện thu hút tôi. Cậu cũng vậy, có lẽ giây tiếp theo cậu sẽ yêu người khác..."
"Tôi sẽ không." Cậu dứt khoát ngắt lời cô.
"Vậy nên cậu yêu tôi, yêu đến chết đúng không?" Cô cao hứng phấn chấn, mặt mày hớn hở, "Cậu thừa nhận đi, cậu muốn làm người đàn ông của tôi, ba mươi năm cũng muốn, ba năm cũng muốn, ba ngày cũng muốn!"
"Đúng vậy." Nam Liệt nhìn đám người đám người từ bên kia đường đi tới khi đèn đường sáng lên, run giọng nói, "Chị có biết tôi điên thế nào không? Thực ra điều tôi nghĩ chính là: Cho dù giây tiếp theo chị di tình biệt luyến, ít nhất giờ khắc này chị rung động với tôi! Tùng Vũ, tôi có thể nghĩ như vậy không?" Cậu đảo con ngươi nhìn sâu vào mắt cô, "Nếu nghĩ như thế cho dù bây giờ tôi chết đi tôi cũng không nuối tiếc."
"Không được chết!" Cô cảm thấy trái tim mình sắp bị một con nai ẩn nấp chui ra khỏi lồng ngực. Con nai kia có lẽ tên là "tham vọng", cô nghĩ rồi nói, "Sống lâu thêm mấy năm nữa, lâu đến khi có thể cưới tôi."
Cậu lộ ra vẻ khó xử: "Chị thật sự muốn làm quả phụ sao?"
Cô gật đầu: "Quả phụ thì sao? Cũng không ảnh hưởng đến nguyện vọng lúc tám mươi tuổi tôi vẫn còn có người theo đuổi của cậu."
Khoé miệng cậu mang ý cười: "Lúc tám mươi tuổi nếu có người theo đuổi chị cũng đừng tuỳ tiện đồng ý, trừ khi hắn trẻ hơn chị hai mươi tuổi, với lại rất khoẻ mạnh."
"Vì sao?"
"Tôi không muốn khi về già chị còn phải đi hầu hạ một ông già xấu tính, làm không tốt còn phải đẩy xe lăn cho ông ấy."
"Được, kiếp này tôi chỉ đẩy xe lăn cho mình cậu thôi."
"Không cần, xe lăn của tôi chạy bằng điện."
Cậu trở nên tích cực hơn làm cô cũng rất vui vẻ: "Được, cậu lợi hại."
"Tùng Vũ, tôi... tôi rất xin lỗi." Nam Liệt nói, "Tôi không nên thích chị, cho dù thích cũng không nên làm gì, không nên để chị biết được..."
"Cậu không giấu được đâu," khoé miệng cô cong lên, cười rạng rỡ, "Tôi có hoả nhãn kim tinh."
Cậu nhìn cô, khẽ cười một tiếng, cúi đầu rơi nước mắt: "Chị làm gì có hoả nhãn kim tinh, chị còn trẻ mà ánh mắt đã không được tốt..."
Cô biết cậu đang ám chỉ điều gì, trầm ngâm một lát rồi nói: "A Liệt, coi như tôi có ánh mắt độc đáo đi, cậu bị tôi nhặt của hời."
"Tùng Vũ, chị có biết chị bất hạnh đến thế nào không? Từ giờ trở đi chị sẽ có một người bạn trai bệnh nặng lại tàn tật. Không thể hứa hẹn với chị bất cứ điều gì, điều duy nhất có thể đồng ý với chị là chị có thể thoát khỏi bất cứ lúc nào."
"Tôi rất hài lòng với lời hứa này." Cô sảng khoái nói. Cô biết trái tim cậu mãnh liệt và chân thành đến nhường nào, cô không có thời gian cảm động, chỉ muốn xác nhận mối quan hệ giữa hai người càng sớm càng tốt để tránh cho cậu hối hận. "Tôi tuyên bố: Nam Liệt là bạn trai của Giang Tùng Vũ."
"Giang Tùng Vũ... là bạn gái... của Nam Liệt." Cậu khóc, giọng nói run rẩy gần như không thể thành câu.
Tùng Vũ ngẩng mặt lên, những bông tuyết bay lả tả dừng trên đôi môi cô, lạnh lẽo tan vào trong kẽ răng.
Thành phố trong đêm tuyết dường như cũng trở nên đặc biệt yên tĩnh, cô nghe tiếng hô hấp cùng nhịp tim của chính mình, dồn dập lại ồn ào.
Sau khi định thần lại, nhìn người ngồi trên xe lăn bên cạnh, đôi mắt cậu rất sáng, đó là một đôi mắt ngây thơ và ấm áp, cô đột nhiên thấy áy náy, cảm thấy mình thật đê tiện và xấu xa.
"Trời càng ngày càng lạnh, chúng ta mau quay về thôi." Cô nói.
"Được." Cậu mỉm cười điều khiển xe lăn di chuyển.
Bàn tay kia vẫn xấu như vậy.
Khi nhìn thấy bàn tay tàn phế của Nam Liệt, trái tim cô lại trở nên lạnh lẽo.
Trên hành lang trong khách sạn, Tùng Vũ cố ý dùng tay chặn cửa phòng Nam Liệt, ánh mắt quyến rũ: "Thật sự không đến chỗ tôi à?"
Cậu đỏ mặt nói: "Chăm sóc vết thương cho tốt, đừng làm loạn..."
"Haiz, bây giờ không quá tiện... Vậy lần sau đi." Cô giả vờ tiếc nuối, đồng thời còn cười đến rung động lòng người. Cô tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước một bước, lấy thẻ phòng ra mở cửa, "Ngủ ngon. Ngày mai tỉnh dậy chúng ta sẽ chính thức hẹn hò, cậu ngủ nhiều một chút, mười một giờ tôi tới gọi cậu."
"Tùng Vũ... Ngày mai thức dậy liệu chị có..."
"Không đâu." Sau khi cô cho cậu một viên "thuốc an thần" liền vào trong phòng.
Vất vả lắm mới đến được bước này, sao cô có thể đổi ý từ bỏ!
Cô cũng không phải ngày đầu tiên biết Nam Liệt tàn phế, nếu không Nam Tích Dân sao có thể sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền mua thanh xuân của cô để cô dỗ cho đứa con trai tàn tật của ông vui vẻ.
Tất cả đều là giao dịch, hoàn thành nó thật tốt là được.
Sự nhân từ cô có thể dành cho Nam Liệt chính là làm cho cậu đến lúc chết cũng không biết đây là một cuộc giao dịch.
Để cậu cảm thấy mình là một cô gái ngốc nghếch bị tình yêu làm cho mù quáng đi. Cậu sẽ cảm thấy đau lòng cho cô, nhưng không thể phủ nhận là cậu vẫn sẽ hạnh phúc vì tình yêu mà vốn dĩ cậu không dám cầu đã được đáp lại.
Khi còn sống cả hai người đều vui vẻ là tốt rồi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy Tùng Vũ rửa mặt xong vẫn cảm thấy hơi mệt nên lại quấn chăn nằm trên giường một lúc.
Cô không quên lời hứa tối qua, nhìn thời gian đã mười giờ, cô gọi điện thoại đến phòng Nam Liệt xem cậu đã tỉnh dậy chưa.
"A Liệt, cậu dậy chưa?"
"Dậy rồi." Giọng cậu có chút mệt mỏi, "Chào buổi sáng, Tùng