Có lẽ là cả đêm không ngủ thật sự rất mệt, hoặc do có Tùng Vũ bên cạnh khiến cậu yên tâm, mười phút sau Nam Liệt thật sự ngủ thiếp đi.
Lông mi của cậu rất dài, che đi làn da trắng nõn, dưới mắt có nốt ruồi lệ nho nhỏ làm cậu nhìn qua có thêm vài phần nhu nhược đáng thương.
Nhu nhược đáng thương? Cảm xúc của cô phức tạp, trong lòng cũng cảm thấy dùng từ như vậy trên người một chàng trai là một loại bi ai.
Nhưng dùng trên người Nam Liệt đáng tiếc lại phù hợp.
Tùng Vũ bỗng nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ ở trên bờ cát của khách sạn Y, hai người bọn họ chôn mình xuống cát, chỉ lộ ra cái đầu, người qua đường đã khen cậu là một chàng trai xinh đẹp. Khi đó cậu đã buồn bã nói với cô chỉ khi lộ mỗi đầu mới có thể nhận được đánh giá như vậy.
Sự thật chính là như vậy, bất cứ người nào nhìn thấy tay chân của cậu đều khó có thể nói cậu ấy là một anh chàng đẹp trai. Ngũ quan anh tuấn kia của cậu cũng chỉ làm tăng thêm sự tiếc nuối, không thể thay đổi được sự thật cậu là một người tàn phế.
Tùng Vũ có chút đau lòng cho cậu, sau đó lại cảm thấy đau lòng cho chính mình.
Cô không khỏi sinh ra một suy nghĩ: Nếu Nam Liệt khoẻ mạnh liệu cô có thể thật sự yêu cậu không?
Cô nghĩ là có. Ngoại trừ khuyết điểm trên cơ thể, cậu không có gì để bắt bẻ. Cô chưa từng gặp người nào tốt bụng và tài hoa xuất chúng hơn cậu. Cô đã từng xem tranh của cậu, liếc mắt một cái là có thể thấy được tài năng của cậu. Năm đó khi cậu thi vào học viện mỹ thuật thành tích đứng đầu tiên, gần đây nghe nói tranh của cậu đã được chọn vào một cuộc triển lãm tranh nổi tiếng trong nước, hơn nữa cậu chưa bao giờ lấy sự tàn tật của mình ra để tuyên truyền.
Ngoại trừ những người quen sống bên cạnh, không có mấy người biết được cách cậu cầm cọ như thế nào để hoàn thành những tác phẩm đó. Có đôi khi dùng cả hai tay, có khi thậm chí còn phải dùng miệng ngậm bút rất lâu để phụ trợ. Cô đã từng nhìn thấy tư thế vụng về chật vật của cậu, cô thậm chí còn giúp cậu lau khoé miệng chảy nước miếng vì cắn bút quá lâu. Những giây phút đó cô thật sự không ghét bỏ cậu, chỉ đau lòng như một người thân và ngưỡng mộ như một người bạn đồng trang lứa.
Nếu Nam Liệt không phải là người đàn ông của cô mà là một người bạn bình thường hoặc một người em trai khác họ thì cậu thật sự rất tốt.
Tùng Vũ khẽ lắc đầu cười nhạo một tiếng, ý thức được suy nghĩ của mình hoàn toàn vô nghĩa.
Nếu Nam Liệt không phải tàn phế lại yếu ớt, chỉ sợ năm đó mẹ cản bản sẽ không thể bước vào cửa của Nam gia, càng đừng nói đến cô. Cô sẽ không có cơ hội được sống những ngày tháng như hiện tại, dù bản chất vẫn là ăn nhờ ở đậu nhưng ít nhất bề ngoài có vẻ sáng sủa, Sau này dù cuộc sống có tệ đến đâu thì cô cũng tốt nghiệp một trường nghệ thuật nổi tiếng ở nước ngoài, không khó để tìm được một công việc ổn định.
Huống chi... Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt đang say ngủ của Nam Liệt, cô có thể đạt được nhiều hơn thế.
Có lẽ mấy năm này sẽ có người chê cười người đàn ông của cô tàn phế, cứ để bọn họ cười thôi! Ai biết được những người đó ngoài miệng cười nhạo cô, trong lòng có phải âm thầm hận không thể bò lên giường của người tàn phế này hay không?
Cô sẽ không chắp tay nhường "chuyện tốt" này cho người khác!
Nam Liệt ngủ khoảng bốn giờ. Sau khi tỉnh lại thấy Tùng Vũ vẫn còn ở đây, hỏi thời gian mới biết được đã là buổi chiều. Cậu có chút áy náy nói: "Nếu biết tôi sẽ ngủ lâu như vậy lẽ ra tôi nên nói trước với chị để chị đi ăn trưa rồi. Có đói không?"
"Đói." Buổi sáng cô chỉ uống một ly cà phê, thực sự không ăn gì cả.
"Đặt phục vụ phòng đi." Cậu nói, "Chị ăn trước đi, tôi chuẩn bị một chút."
"Ăn cùng nhau."
"Động tác của tôi chậm."
"Cho dù bây giờ lập tức gọi cơm cũng sẽ mất thời gian chuẩn bị! Cậu rửa mặt thay quần áo có thể mất bao lâu chứ, hơn nữa..." Cô cười xấu xa ghé vào tai cậu nói, "Tôi có thể giúp cậu."
"Chị gọi món đi." Cậu cười đến thẹn thùng.
"Được." Tùng Vũ như chuồn chuồn lướt nước hôn lên vành tai đỏ bừng của cậu, sau đó mới ngồi thẳng dậy mở thực đơn phục vụ trên tủ đầu giường.
Chú Quý thức thời tránh đi, thuận tiện đóng cửa phòng ngủ lại.
Tùng Vũ gọi đồ ăn xong, thấy Nam Liệt còn nằm trong ổ chăn, cố ý hỏi: "Ngại ngùng không dám ra ngoài hay đang đợi tôi thay đồ giúp cậu?"
"Tôi vẫn chưa quen."
Cô di chuyển xe lăn đến trước tủ quần áo, chọn một bộ đồ bên trong cho cậu đặt lên đùi rồi lăn xe trở lại mép giường.
"Từ giờ trở đi cậu phải làm quen với việc có bạn gái bên cạnh." Cô đặt quần áo lên trên giường, "Cậu phải làm quen với việc thay quần áo trước mặt tôi, quen với việc nhờ tôi giúp đỡ khi cảm thấy bất tiện."
"Sao tôi có thể làm một bạn trai vô dụng như thế?" Cậu cười khổ nói, "Lúc còn nhỏ chị đã nhìn thấy bộ dáng tôi tự mặc quần áo, tôi sẽ bị mắc ở trong áo khoác có mũ rất lâu, thậm chí nút áo cũng không cài được, ngay cả khoá kéo cũng phải rất lâu mới kéo lên được... Chị không nên sống những ngày tháng như thế với tôi..."
"Cho nên những chuyện này tôi đã sớm nhìn thấy rồi, cậu còn sợ cái gì?"
"Lúc ấy tôi vẫn còn có thể chấp nhận vì tôi biết chúng ta chỉ là bạn bè, nhưng hiện tại..."
"Lòng tự trọng không thể chịu nổi?"
"Ừ. Nghĩ đến việc trong mắt chị tôi là một phế vật mặc quần áo hay ăn cơm đều không làm được, tôi chỉ muốn chôn mình đi..."
"Lại chẳng phải do tôi nhìn nên cậu mới làm không tốt, cậu tránh tôi làm gì?" Cô cười nói, "Tôi vốn đã biết cậu như thế nào rồi nên cậu không cần phải trốn."
Dường như đã miễn cưỡng bị thuyết phục, Nam Liệt chậm rãi đứng dậy khỏi ổ chăn, ngồi lên xe lăn: "Ăn xong rồi thay quần áo vậy." Cậu nói, "Tôi sợ lúc ăn bị bẩn, đến lúc đó lại phải đổi, phiền phức."
"Cũng được."
Tùng Vũ gọi đĩa sushi, mặc dù có đũa nhưng hai người đều trực tiếp dùng tay ăn.
Ăn cơm xong Nam Liệt đặt bộ quần áo định thay lên đùi rồi di chuyển xe lăn.
"Đi đâu đấy?" Tùng Vũ biết rõ còn cố hỏi.
"Tôi vào phòng tắm thay đồ."
"Không được, thay trước mặt tôi đi." Ngữ khí của cô bá đạo lại quyến