Trong lòng Đường Hoài An chợt chấn kinh, cô nhìn Hứa Cát Anh, trong lòng một ngọn lửa giận bốc lên.
“Hứa Cát Anh! Cô cố ý hạ thuốc vào trong ly của tôi thì không nói, bây giờ còn cố ý chạy đến trước mặt tôi cố ý khiêu khích, cô tưởng tôi không dám kiện cô ư?”
Hứa Cát Anh cười: “Đừng kích động như vậy mà, tôi chỉ là đùa mà thôi, nếu như tôi thật sự muốn chỉnh cô thì tuỳ tiện tìm một nhà truyền thông, giao mấy tấm ảnh này cho bọn họ, cô lập tức có thể nổi tiếng rồi? Đáng tiếc, thật không biết Mạc Tư Quân rõ ràng không yêu cô, tại sao còn phải bảo vệ cô nữa.
”
Tuy là mỉm cười mà nói ra mấy lời này, nhưng trong mắt Hứa Cát Anh vẫn lộ ra một sự hận ý.
Đường Hoài An khẽ sững sờ: “Cô có ý gì?”
“Tối hôm đó, tôi hẹn Mạc Tư Quân đến Hoài Viên, chính là vì để đưa những bức ảnh đặc sắc này cho anh ta xem, để anh ta biết vợ anh ta ở bên ngoài có bộ dạng phóng đãng thế nào.
Tôi vốn tưởng Mạc Tư Quân nhất định sẽ chấp nhận những thứ đó, sau đó trở mặt thậm chí là ly hôn với cô, dù sao địa vị của nhà họ Mạc cao như vậy, bị con dâu làm xấu hổ gia đình không phải chuyện đùa.
Nhưng không ngờ anh ta vậy mà lại cảnh cáo nếu như tôi dám để lộ những tấm ảnh này ra ngoài thì hậu quả tự gánh.
”
Trong lòng Đường Hoài An rất nghi hoặc, nhưng nội tâm vẫn cười lạnh một tiếng: “Tôi khuyên cô nên thu liễm một chút xíu đi, camera trong khách sạn không phải để trang trí thôi đâu.
”
Hứa Cát Anh cười rạng rỡ: “Hai năm không gặp, sao cô vẫn ngu ngốc như vậy chứ? Nếu tôi đã muốn chỉnh cô thì sao có thể cho cô cơ hội nắm thóp của tôi chứ.
Cô nên may mắn vì lần này có Mạc Tư Quân bảo vệ cô đi, lần sau, có thể cô không còn được may mắn như vậy nữa đâu!”
Nói xong câu này Hứa Cát Anh liền đứng lên rời đi.
Đường Hoài An ngồi tại chỗ tức đến toàn thân phát run, cô không nghĩ ra tại sao lá gan của Hứa Cát Anh lại lớn đến mức như vậy, rõ ràng không có chuyện gì mà lại chạy đến trước mặt mình mỉa mai một trận, cô ta dựa vào đâu chứ? Chẳng qua chỉ là ỷ mình trước giờ chưa từng đánh trả cô ta mà thôi, nhưng bây giờ vẫn chưa được, cô vẫn chưa thể báo thù Hứa Cát Anh.
Chân tướng Đường Gia Hân gặp nạn, nguyên nhân cái chết thật sự của ba mẹ, Hứa Cát Anh có lẽ đều biết.
Người thông minh như ba mẹ, năm đó sao có thể không chú ý đến gas trong nhà bị rò rỉ chứ? Nhưng cuối cùng hai người bọn họ đều không có chạy ra ngoài, mà ngược lại… là Đường Gia Hân, Đường Gia Hân trước giờ luôn ngủ rất say sưa lại chạy ra ngoài.
Rốt cuộc là không kịp kêu cứu, hay là cô ta, căn bản không có kêu cứu?
Đường Hoài An cảm thấy tất cả những chuyện này đều có rất nhiều thứ không thể để người ta
biết, nhưng cố hết sức nhưng vẫn không thể nào xua tan đi làn sương mù dày đặc trước mắt được.
Đang suy nghĩ, thì điện thoại của Đường Hoài An chợt reo lên.
Nhìn một cái, vậy mà là Mạc Tư Quân gọi đến, cô sững sờ một hồi.
“Alo?”
Trong giọng nói của Mạc Tư Quân đè ép một sự phẫn nộ cực lớn: “Cho cô 10 phút, lập tức đến công ty một chuyến.
”
Đường Hoài An còn chưa kịp phản ứng lại thì điện thoại đã cúp máy rồi, Mạc Tư Quân tại sao lại đột nhiên tìm cô vậy chứ?
10 phút sau, xe của Đường Hoài An ngừng ở cửa đại sảnh lầu một của tập đoàn Mạc Thị.
Đường Hoài An nhanh chóng sải bước đi vào trong, suốt đường đi thu hút không ít ánh nhìn, hôn lễ long trọng của cô và Mạc Tư Quân hai năm trước, gần như người của cả thành phố đều biết.
Trước đây Đường Hoài An có đi làm ở tập đoàn Mạc Thị một thời gian, nhưng cả tập đoàn không có ai không biết mối quan hệ của sếp và bà chủ của bọn họ rất không tốt đẹp, lúc hai người ở công ty thì thường xuyên cãi nhau.
Cho nên lần này Đường Hoài An xuất hiện ở tập đoàn Mạc Thị đương nhiên đã khơi dậy sự xôn xao không nhỏ.
Thang máy dừng ở tầng 24, Đường Hoài An đi ra ngoài, giày cao gót giẫm lên mặt sàn, thanh âm vô cùng giòn giã.
Đường Hoài An đẩy cửa văn phòng Mạc Tư Quân ra, thì liền nhìn thấy bóng ảnh màu đen đang đứng trước cửa sổ sát đất của Mạc Tư Quân.
Anh mặc một thân đồ vest màu đen, thân ảnh vô cùng cao lớn thon dài, nhưng xung quanh người lại phát ra một khí tức băng lãnh khiến người ta không dám đến gần.
Nhưng bóng lưng như thế, Đường Hoài An đã theo đuổi rất nhiều năm rồi.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Mạc Tư Quân cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi con ngươi băng lãnh đó khẽ híp, các đường nét căng cứng ở quai hàm cho thấy rằng anh hiện đang vô cùng tức giận.
Đường Hoài An không biết mình lại chọc giận anh chỗ nào rồi nữa, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, thì thấy Mạc Tư Quân nói với điện thoại một tiếng: “Đứa hắn ta vào đây.
”
Mạc Tư Quân hoàn toàn không nhìn Đường Hoài An lấy một cái.
Đường Hoài An nghi hoặc mà quay đầu lại, nhìn thấy trợ lý của Mạc Tư Quân, Lâm Ngự đi vào, đằng sau còn có một người đàn ông.
Mạc Tư Quân chỉ vào Đường Hoài An hỏi người đàn ông đó: “Là cô ta sao?”
Người đàn ông đó quay đầu nhìn Đường Hoài An một cái, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là cô ta!”.