Đầu óc Đường Hoài An mờ mịt, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì nữa.
Ánh mắt băng lãnh của Mạc Tư Quân nhìn thẳng vào Đường Hoài An: “Bây giờ cô còn gì để nói nữa?”
Đường Hoài An ngơ ngác mà quét mắt nhìn ba người có mặt: “Anh có ý gì? Anh rốt cuộc muốn nói gì với tôi?”
“Chuyện đến nước này rồi, cô có chắc là vẫn còn muốn giả vờ không?”
Giọng nói của Mạc Tư Quân cất cao lên 8 quãng, cả văn phòng yên lặng một cách dị thường.
Vẻ mặt Đường Hoài An vô tội: “Anh rốt cuộc đang nói gì vậy? Tôi căn bản không quen biết người đàn ông này!”
Người đàn ông mặc một thân đồ lao động ở bên cạnh mở miệng nói: “Haiz, cô đây, sao cô lại trở mặt không nhận người vậy? Trước đây rõ ràng là cô mua chuộc tôi bảo tôi đi hạ thuốc người khác, sao bây giờ lại nói không quen biết tôi chứ!”
Đường Hoài An trừng to đôi mắt, hoàn toàn không dám tin những lời mà mình nghe thấy.
Người đàn ông trước mắt này mặc đồ nông dân, nhìn trông rất hiền lành chất phác, nhưng trong đôi mắt đó lại lập loè những tia sáng âm trầm bất định.
Đường Hoài An tức giận mà biện giải: “Anh nói bậy! Tôi căn bản không quen biết anh, mua chuộc anh khi nào?”
“Chính là nửa tháng trước, cô cầm 600 triệu tìm đến tôi, bảo tôi giúp cô đến bệnh viện tiêm thuốc cho một người bệnh, tôi nhận ra cô, trong điện thoại tôi còn có ảnh của cô nữa!”
Đường Hoài An không cần nghĩ cũng biết mình lại bị rơi vào một cái bẫy rồi, nhưng bây giờ điều quan trọng không phải là nên đối chất với người đàn ông trước mắt này thế nào, mà là Mạc Tư Quân, Đường Hoài An quay đầu nhìn anh, nộ ý trong ánh mắt anh gần như muốn dìm chết cô ở bên trong đó.
Đường Hoài An hít sâu một hơi, nói: “Bảo bọn họ ra ngoài, tôi có thể giải thích.
”
Hai giây sau, Mạc Tư Quân quay đầu nhìn Lâm Ngự một cái: “Đưa hắn ta ra ngoài.
”
Trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người lúc này giống như là một bãi tu la vậy, Đường Hoài An đã ngửi thấy mùi thuốc súng rồi.
Mạc Tư Quân gài lại đồng hồ đeo tay trên cổ tay trái, ánh mắt như lửa đốt mà nhìn mặt Đường Hoài An: “Không phải là muốn giải thích ư? Nói đi, tôi đang nghe.
”
Đường Hoài An ngừng một hồi, rồi nói: “Anh tin lời của người đàn ông đó, đúng không?”
“Insulin trong lọ thuốc của Đường Gia Hân trong bệnh viện chính là vật chứng, bây giờ lại có nhân chứng, chứng cứ rành rành, tôi có lý do gì không tin?”
Đầu mũi Đường Hoài An chua xót: “Nhưng mà Mạc Tư Quân, muốn vu hoạ cho người khác, thì lo gì thiếu chứng cứ? Bởi
vì anh trước giờ đều chưa từng tin tôi, cho nên phát hiện ra đầu mối gì đều sẽ chỉ lên người tôi cả.
Cho dù hồi nãy người đàn ông đó chỉ chứng tôi ngay trước mặt tôi đi nữa, tôi vẫn phải nói, tôi không có làm.
”
Nhiệt độ trên mặt Mạc Tư Quân lập tức trở nên lạnh lẽo: “Đường Hoài An, thừa nhận lỗi lầm đối với cô mà nói khó như vậy sao?”
Sự phẫn nộ và oan ức ở trong lòng Đường Hoài An trước giờ đều rất dễ tuôn trào ra ở trước mặt Mạc Tư Quân, nước mắt cô tuôn ào ra cùng với giọng nói vụn vỡ: “Tôi không có sai! Tại sao phải thừa nhận!”
Trong đôi con ngươi nghiêm nghị của Mạc Tư Quân lộ ra một sự lạnh lẽo đáng sợ, hệt như một nhũ băng đâm thẳng vào trái tim vốn đã hàng trăm ngàn lỗ của Đường Hoài An.
Mạc Tư Quân đang tức giận cực kỳ, đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế, cánh tay dài kéo lấy Đường Hoài An, nặng nề ghì cô lên bàn làm việc, eo của Đường Hoài An đập mạnh vào góc bàn, cô cảm thấy mình đau đến mức trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi vậy.
Truyện Teen Hay
“Đau…”
Nhìn thấy Đường Hoài An nhíu chặt mày, Mạc Tư Quân vẫn không có một tia thương hoa tiếc ngọc nào, anh cười lạnh một tiếng: “Một người phụ nữ độc ác như vậy, mà cũng sợ đau?”
Đường Hoài An đang định nói, nhưng cằm bị siết rất mạnh, cô căn bản không mở miệng được.
Mạc Tư Quân tiếp tục nói: “Tôi có thể nói cho cô biết, đợi trên tay tôi có đầy đủ chứng cứ, tôi sẽ đích thân tiễn cô vào tù, để cô nếm trải nỗi đau còn lớn hơn Đường Gia Hân trước đây gấp trăm lần!”
Đường Hoài An cố gắng hết sức cong môi lên cười lạnh một cái: “Nhưng anh có từng nghĩ qua, nếu như tôi vào tù rồi, anh sẽ vĩnh viễn không có con.
Mạc Tư Quân, nếu như anh không có con, tin chắc ông nội cũng sẽ không giao nhiều cổ phần tập đoàn Mạc Thị cho anh đâu nhỉ?”
Tay của Mạc Tư Quân khựng lại, một giây sau, lại tăng lực độ trên tay, đáy mắt anh loé qua sự phẫn nộ ngập trời: “Cô uy hiếp tôi?”.