Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 164


trước sau

Ngôn Tiểu Nặc không kìm được tròn mắt lên, và nói một cách giận dữ: “Vậy anh định cả đời sống đơn thân sao.” Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết hiện nên một ý cười: “Có em ở bên cạnh, sao anh có thể sống một mình được?”

Ngôn Tiểu Nặc đua tay ôm trán, “Anh thật tự nghĩ nhiều rồi, anh ở một mình hay không thì đầu có liên quan gì đến em?” Mặc Tây Quyết nói một cách bình tĩnh: “Đương nhiên là có liên quan đến em rồi, hôm qua em còn nói 80 tuổi còn lo anh bị ốm mà”

“Đâu có ai nguyền rủa bản thân bị bệnh đầu chứ?” Ngôn Tiểu Nặc mở tròn mắt nói.

Khoé môi của Mặc Tây Quyết hơi nhếch lên ý cười càng sâu hơn, “Được em lo lắng như vậy, vậy thì anh bị bệnh cũng đáng.” Ngôn Tiểu Nặc rứt khoát không để ý đến anh, quay đầu sang nhìn ra ngoài cửa xe ngắm cảnh, trong lòng cảm thấy rất mung lung Dựa theo tư duy bình thường mà nói, cô đã nói những lời rất thẳng thắn rõ răng, người bình thường không phải sẽ sớm nói câu tạm biệt rồi sao?

Cô dù có tốt, cơ thể rẻ tiền đã bị chiếm đoạt không nói làm gì, đăng này miệng nói cũng không thoát được.

Tư duy của người đàn ông này không những khác thường, hơn nữa còn là người bất chấp lý lẽ. “Tối nay muốn ăn gì?” Mặc Tây Quyết thấy cô không muốn nói chuyện, cố tình làm dịu lại. Ngôn Tiểu Nặc không nhìn anh, chỉ nói hai chữ, “Không ăn.”

“Không ăn?” Mặc Tây Quyết cau mày lại, “Thật chứ?”

“Em giảm béo” Ngôn Tiểu Nặc nói tức tối, cô bị tức làm cho no luon rồi, còn tư tướng đâu mà ăn uống.

Mặc Tây Quyết cười nhẹ, “Giảm béo sao? Anh thấy em nên tăng cân thì có.”

“Mặc! Tây! Quyết!” Ngôn Tiểu Nặc tức tối gọi họ tên anh lên.

Nụ cười của Mặc Tây Quyết càng trở nên sâu hơn: “Đừng đánh anh, anh đang lái xe” Ngôn Tiểu Nặc đành phải cắn răng chịu đựng: “Vậy anh xuống đi, để em lái.”

“Anh là đàn ông, để phụ nữ lái xe còn ra thể thống gì nữa.” Mặc Tây Quyết nói như điều hiển nhiên, xe chạy tốc độ càng nhanh hơn.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức dựa vào ghế mặt nhằm lại giả vờ ngủ, rơi vào trạng thái giả chết, dù sao thì khi tỉnh cũng bị Mặc Tây Quyết chọc tức chết nên vờ ngủ còn hơn.

Mặc Tây Quyết liếc mắt qua nhìn gương hậu, thấy gương mặt nhỏ đang với đôi mắt nhằm chặt như đang ngủ, anh từ từ thở một hơi dài.

Gần đây bầu không khí của hai người lúc tốt lúc xấu, lúc cô nói muốn rời đi, anh đột nhiên thấy không nỡ.

Không biết chừng trong lòng người con gái này còn thấy tồi tệ hơn anh nhiều, nên anh muốn chọc cô một chút, để cô tạm thời quên đi những ưu phiền đó đi.

Chiếc xe đến trước cửa của biệt thự Hằng An, dường như không cảm nhận được chiếc xe đang dừng lại, còn Ngôn Tiểu Nặc thì ngủ thiếp đi.

Mặc Tây Quyết xuống xe, mở cánh cửa xe ra, rồi ôm cô xuống xe. “Ừm” Ngôn Tiểu Nặc mơ màng mở mắt ra thì phát hiện cơ thể cô đang trong vòng tay của Mặc Tây Quyết.

Chiếc cằm của anh vẫn góc cạnh sắc bén như

vậy, hai cánh tay vững vàng rắn rỏi.

Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ nhẹ: “Để em xuống.”

Mặc Tây Quyết không để ý lời cô nói, bế cô vào tận trong phòng ngủ rồi mới đặt cô xuống.

Ngôn Tiểu Nặc thay bộ quần áo ở nhà, đang định đi ngủ thì phát hiện những món ăn tinh tế đã được dọn sẵn lên bàn. Mặc Tây Quyết vẫn dang tâm, trong lúc cô ngủ, anh đã dặn đầu bếp đến nấu ăn cho cô.

Anh rất thích ăn món cô nấu, mỗi lần cô nấu thức ăn đều được anh ăn hết.

Nhưng từ sau khi cô bị ngất xỉu, dường như anh không còn đề cập tới việc cô phải nấu ăn cho anh, đặc biệt là dạo gần đây, công việc của cô quá nhiều, nhưng mỗi lần về nhà là có cơm ăn rồi. Không ngờ rằng Mặc Tây Quyết về mặt này lại cẩn thận và tỉ mi như vậy.

Cửa căn phòng tắm được mở ra, Mặc Tây Quyết từ bên trong bước ra, khoác trên mình bộ áo choàng màu đen rộng, mái tóc màu hạt dẻ còn hơi ướt, trong tay anh đang cầm một chiếc khăn khô để lau tóc. “Em thực sự muốn giảm béo sao?” Mặc Tây Quyết nhướn mày hỏi cô. Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc hơi đỏ lên, “Không phải anh đang tắm sao? Em chờ anh cùng ăn cơm Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết sáng lên, “Giờ ngay cả ăn cơm cũng ăn cùng anh, đến mức như thế này rồi lại còn muốn rời khỏi anh sao?”

Ngôn Tiểu Nặc cầm đũa lên, cau mày: “Cái gì chứ, đây là do bản tính tốt bụng của em thôi.”

“Lòng tốt bụng của em chỉ được thể hiện khi ở cùng anh.” Mặc Tây Quyết nói nhẹ nhàng.

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì thêm, chỉ im lặng ăn cơm, ăn cơm xong, cô xem lại thiết kế bản thảo của mình.

Cô lại sửa lại một số chi tiết một cách cẩn thận, xem đi xem lại một hồi lâu rồi mới quyết định hoàn thiện.

Đang lấy bức vẽ từ trên chiếc giá vẽ, thì bị Mặc Tây Quyết lấy xem. “Lưu nó vào Email cá nhân của anh.” Mặc Tây Quyết nói nhẹ, “Anh bảo đảm lần này sẽ không có ai lấy trộm được bản thảo của em.”

Ngôn Tiểu Nặc biết sự quan trọng của nó, gật đầu không có bất kỳ ý kiến nào cả, vụ việc lần trước khiến cho cô đến giờ vẫn còn thấy kinh hoàng. Mặc Tây Quyết giúp cô xu lý xong bản thảo, quay người lại thì thấy cô bắt đầu may trang phục rồi.

Cô có lẽ không biết, hình bóng của cô trông xinh đẹp thế nào trong khi làm việc.

Giống như nghệ thuật cắt giấy đẹp nhất vậy, phản chiếu ảnh năng thuần khiết, còn có cả âm thanh độc lạ của tiếng máy may, khiến cho người ta có cảm giác đang trong những năm tháng đẹp đẽ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện