Lâm Nam Âm dường như không dám tin người thiếu nữ có giọng nói vừa nội lực lại rõng rạc trước mặt này, trong lòng vừa mừng vừa lo, nhất thời tâm trạng vui buồn đan xen lẫn lộn. “Thôi nào, cháu xem cháu đang nói gì vậy!” Lâm Nam Âm trở lại bình thường, thần sắc có chút giận dữ, “Vì tiền, có thể gắn cả đời với nó sao?”
“Bà ngoại cháu đâu có nghĩ như vậy.” Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, trong đôi mắt dường như hiện lên vẻ ấm ức nói không thành lời, “Cháu không muốn để bà vừa khói bệnh xong lại phải lo lắng cơm ăn áo mặc nuôi cháu ăn học, cháu không muốn nhất là bà vì chuyện của cháu mà đi tìm gia đình nhà cậu.”
Cổ họng Lâm Nam Âm nghẹn cứng, chưa kịp nói gì, từng giọt nước mắt lăn lên từng nếp nhăn trên gương mặt bà rồi rơi xuống. “Bà ngoại, Mặc Tây Quyết sẽ không thể đến được với cháu.” Ngôn Tiểu Nặc nói với bà, vì bà biết, nếu như nói việc này cho anh ấy nghe, anh giận cô còn chưa hết sao có thể để cô ở bên cạnh anh? Lâm Nam Âm không nói gì, chỉ thở một hơi dài và lắc đầu, “Bà không rõ về con người Mặc Tây Quyết đó, nhưng thấy cậu ta đưa mấy người đó đến, thì cũng biết cậu ta là người có tiếng nói trọng lượng, những người như vậy có lòng quyết tâm sắt đá, nhưng thực sự cũng rất kiêu ngạo, chỉ cần cháu không động lòng với cậu ta, vậy thì cậu ta rất nhanh mất đi tình cảm với cháu.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Cháu biết phải làm gì rồi bà ngoại.”
Lâm Nam Âm cũng vỗ về giúp cô lau nước mắt, giúp cô vuốt lại mái tóc, “Đừng buồn.”
Ngôn Tiểu Nặc cũng giúp bà ngoại cô nhẹ nhàng lau nước mắt, nhẹ nhàng cười: “Không sao ạ.”
Cô không buồn, cô chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, lại có một chút xót xa trong lòng. Sau khi dùng cơm trưa với bà ngoại xong, cô trở về biệt thự Hằng An.
Mặc Tây Quyết vẫn chưa về, nhưng quản gia Duy Đức đã đến rồi, cô mời quản gia Duy Đức vào trong nhà ngồi. “Cô Ngôn, tôi không ngồi nữa.” Quản gia Duy Đức lịch sự cười nói và lấy ra một chiếc hộp được gói tinh tế trong một cái túi đưa cho cô, “Đây là chiếc điện thoại cô yêu cầu cần sửa ạ, đã sửa xong rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy chiếc hộp, trên gương mặt còn có chút ngạc nhiên, “Nhanh vậy mà đã sửa xong rồi sao.”
“Vốn dĩ phải mất một thời gian, nhưng sau đó cậu Mặc đích thân gọi điện, vì vậy quá trình sửa chữa được đẩy nhanh.” Giọng nói của quản gia Duy Đức vẫn rất lịch sự và nhẹ nhàng, “Cậu chủ vẫn đang họp, nên bảo tôi về trước đưa điện thoại đến cho cô.”
Chiếc hộp trong tay khá nặng, Ngôn Tiểu Nặc khẽ siết chặt chiếc hộp, hít một hơi dài, rồi hỏi: “Khi nào thì Mặc Tây Quyết trở về?”
“Rất nhanh sẽ về tới nơi ạ.” Lời của quản gia Duy Đức chưa kịp dứt thì có một âm thanh của xe hơi rú lên. Sau âm thanh dừng xe, Ngôn Tiểu Nặc
Ánh mặt trời vào cuối thu không quá rực rỡ, nhưng bất luận Mặc Tây Quyết ở bất kỳ góc độ và thời gian nào đều thấy rất rực rỡ. “Cậu chủ, cậu về rồi ạ.” Quản gia Duy Đức chào anh với cái cúi đầu cong 90 độ.
Mặc Tây Quyết gật đầu nhẹ, nhìn thấy chiếc hộp trong tay Ngôn Tiểu Nặc, rồi nói với quản gia Duy Đức: “Ông cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngôn Tiểu Nặc dường như không cảm thấy như vậy, quản gia Duy Đức trông có vẻ thư thái và hãnh diện, “Cậu chủ, tôi vẫn khoẻ, tôi không mệt .” Mặc Tây Quyết khẩy môi một cái: “Bảo ông nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nói nhiều cái gì.”
Nói xong, anh đã vào đến trong nhà.
Ngôn Tiểu Nặc trở về trạng thái bình thường, nói với quản gia Duy Đức đang bị sốc: “Mặc Tây Quyết quan tâm ông đấy, ông cứ nghe lời anh ấy đi, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Quản gia Duy Đức cười rất vui, “Cậu chủ từ trước tới nay chưa từng như vậy, tất cả nhờ phúc của cô Ngôn rồi.”
“Ông khách sáo rồi.” Ngôn Tiểu Nặc cười hơi ngượng ngùng, “Ông luôn bận rộn, theo tình theo lý mà nói thì nên nghỉ ngơi.”
“Còn đứng đó nói chuyện với ông già đó bao lâu nữa?” Giọng nói không hài lòng của Mặc Tây Quyết vang lên. Ngôn Tiểu Nặc cau mày lại, quản gia Duy Đức sững người rồi cười lên, rồi lắc đầu quay người rời đi. “Còn không vào sao?” Mặc Tây Quyết bước đến và Ngôn Tiểu Nặc đang đứng ở cửa nhìn bóng dáng rời đi của quản gia Duy Đức, thần sắc không vui, “Nhìn ông ta làm gì? Một ông già, nhìn anh đây này.”
Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì, quay người bước vào nhà. “Ngôn Uyển Cừ, em gan càng ngày càng to rồi!” Mặc Tây Quyết thấy cô không thấy thèm nhìn anh một cái, tức đến nỗi mím răng lợi vào, “Ngày mai anh sẽ cho ông già đó đi Châu Phi!”
“Mặc Tây Quyết anh có thể đừng độc đoán như vậy được không?” Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc không chịu được cũng nói lên, cau mày nhìn anh, “Không có một chút kính trên nhường dưới gì cả.”
Mặc Tây Quyết mắt mở to tròn, “Kinh trên nhường dưới?”
Ngôn Tiểu Nặc hơi nghiêng đầu rồi nói tiếp: “Anh quan tâm quản gia Duy Đức thì cứ nói thẳng ra, sao phải dùng những lời nói đó chứ.”
“Hư, bổn công tử thấy ông ta làm việc không tồi nên mới thưởng cho ông ta một kỳ nghỉ.” Mặc Tây Quyết bắc bỏ, “Tại sao anh phải quan tâm ông ta? Anh cũng không phải là GAY.”