Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy tràn đầy cảm giác bất lực, sao lối tư duy của anh chàng này lại mạnh đến vậy?
Chỉ là thể hiện sự lo lắng với người lớn một chút, sao anh ấy có thể nghĩ đến việc này được chứ?
Xong rồi, thực sự xong rồi, thể này thì quyết tâm nói ra sự thật của cô gặp rắc rối rồi.
Nhỡ đầu giao tiếp thất bại với anh chàng không hiểu tiếng người này thì phải làm sao, vậy thì kết cục của cô sẽ cực kỳ thảm sao? “Đang nghĩ gì thế?” Mặc Tây Quyết thấy vẻ mặt thất thần của cô, ôm lấy cô vào lòng, “Không được phép nghĩ đến ông già đó.”
Lại thể nữa rồi. “Em đâu có.” Ngôn Tiểu Nặc bị anh ôm lên giường, trong tay cô còn cầm chiếc hộp, “Anh xem xem sửa thế nào rồi.”
Trong chiếc hộp màu trắng sữa là một tấm vải màu vàng, chiếc điện thoại được đặt ở giữa. “Không phải anh lại sai người khác đi làm một cái mới đấy chứ?” Ngôn Tiểu Nặc nhấc chiếc điện thoại lên ngâm đi ngăm lại, dường như tìm không ra một chút dấu vết sửa chữa nào, hơn nữa lại còn mới hơn chiếc trước đó rất nhiều.
Mặc Tây Quyết nhìn cô với ánh mät lườm huýt, “Em không biết bảo dưỡng điện thoại sao?”
“Bảo dưỡng điện thoại? Đây là cái gì?” Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc trở nên tò mò và chờ đợi câu trả lời của Mặc Tây Quyết.
Đó là làm mới định kỳ, kiểm tra, sửa chữa.” Mặc Tây Quyết vừa trả lời vừa năm uể oải trên giường, tay lấy chiếc điện thoại chỉ cô, “Em xem, có phải trong màn hình nhìn tốt hơn không?”
“Đúng vậy, giống như vừa sán xuất ra vậy.” Ngôn Tiểu Nặc cười nói, ngước đầu lên thấy đôi mắt tràn đầy toan tính của Mặc Tây Quyết. Cô bất giác toàn thân nỗi da gà, “Anh muốn làm gì?”
“Thực sự muốn cảm ơn em.” Mặc Tây Quyết đột nhiên nói, “Anh dự định sẽ mua lại dây truyền bảo trì của công ty đó. “Mua lại?” Ngôn Tiểu Nặc cau mày, sau đó chợt nhận ra, “Không phải là anh muốn…”
“Thông minh.” Ánh mắt của Mặc Tây Quyết sáng lên nhìn vào chiếc điện thoại trên tay, “Có được công nghệ tốt như vậy, không thể để mai một được.”
Trời ơi, trời ơi, ai giết cái kẻ trục lợi này đi! Nhưng đừng có đến tìm cô, cô vô tội. “Em bảo này, anh đừng có mà bán hàng giả đấy.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào hành động của anh rồi nhẹ nhàng nhắc nhở anh, “Bán đồ giả kết cục cuối cùng sẽ không hay đâu!” Mặc Tây Quyết giống như người ngoài hành tinh nhìn cô vậy. “Em nghĩ anh làm gì, lẽ nào anh nói không đúng sao?” Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, biểu cảm của anh là kiểu gì vậy? “A, may là có em nghĩ ra.” Mặc Tây Quyết bị thích thú bởi vẻ ngoài ngây thơ của của cô, “Anh chỉ muốn dùng nó để cải thiện chất lượng bảo trì sau bán hàng các sản phẩm điện tử của tập đoàn Đế Quốc mà thôi, em nghĩ đi đâu vậy?”
Hoá ra là như vậy, được rồi, cô nhận cô đã sai. “Em xin lỗi.” Ngôn Tiểu Nặc rất thành khẩn xin lỗi, “Em nghĩ sai rồi.”
“Thế mới ngoan.” Mặc Tây Quyết vứt điện thaoij sang một bên, cảm thấy cô hôm nay rất đáng yêu, không cưỡng lại được rồi hôn cô.
Lần nào cũng vậy, chỉ cần anh ở nhà, chỉ cần cô không ở trong thời gian đặc biệt, hai người không nói gì nhiều, anh sẽ cướp đoạt lấy cô.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy hôm nay anh rất phấn kích.
Mệt đến mức những ngón tay cũng không buồn động đậy, Ngôn Tiểu
“4 giờ.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết lười biếng, mệt mỏi đến mức những ngón tay thon dài của anh vẫn còn đặt lên vòng eo cô, “Vừa hay có thể ngủ một giấc rồi cùng nhau đi hẹn hò.”
Ngôn Tiểu Nặc giả vờ như nghe không hiểu ý của anh, lập tức nhắm mắt vào và ngủ tiếp.
Nhưng cô lại bị ngủ quên mất, cuối cùng trước 30 phút bộ phim trình chiếu thì cô cũng tới kịp. “Có chuyện gì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc thấy rạp chiếu phim vång không một bóng người, rồi lại nhìn lên tấm vé, “Đâu có đi nhầm đâu, hơn nữa giờ đã đến giờ chiếu phim mà, thật không bình thường sao lại không có người chứ?”
Mặc Tây Quyết đeo một chiếc kính râm, ngước cảm lên: “Đó không phải là người sao?”
Ngôn Tiểu Nặc không vui nói: “Đó là nhân viên phục vụ! Em đang nói đến những khán giả khác.”
“Vậy em hỏi cô ấy chẳng phải sẽ biết sao? Thật là ngốc.” Mặc Tây Quyết dắt cô đến quầy nhân viên. “Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, bộ phim này chiếu vào thời gian này đúng không?” Ngôn Tiểu Nặc đưa tấm vé cho nhân viên phục vụ, và lễ phép nói.
Nhân viên phục vụ cầm lấy tẩm vé rồi nhìn kỹ, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Đúng vậy, bộ phim sắp được chiếu rồi.”
“Nhưng tại sao chỉ có hai người chúng tôi đến xem vậy?” Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa nghĩ ra, “Lúc tôi đặt vé trên mạng, rõ ràng là bộ phim này rất hót mà, vé bán cũng còn lại vài tẩm.”
“Là như thế này, trưa nay, rạp chiếu phim của chúng tôi đã bị tập đoàn Đế Quốc mua lại rồi.” Nhân viên phục vụ cười và nói, “Ông chủ nghe nói tối nay tổng giám đốc Mặc sẽ đến thị sát, nên cổ tình để rap vång.”
Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên đứng ngây người ra rồi quay sang nói với Mặc Tây Quyết: “Hoá ra trưa nay không về là vì…”
“Là vì anh đi làm tóc, buổi tối cùng em đi xem phim.” Mặc Tây Quyết cắt ngang lời cô và nói một cách bình tĩnh. “Người đàn ông này thật chu đáo, cô gái cô có được người bạn trai này thật là tốt.” Nhân viên phục vụ cố liếc mắt nhìn trộm Mặc Tây Quyết vài cái, và nói với giọng ngưỡng mộ. “Được rồi.” Mặc Tây Quyết không muốn nói nhiều, khoác lên vai cô và bước vào lối xem phim bên trong. “Này! Không phải là đã nói rõ không được lãng phí tiền sao?” Ngôn Tiểu Nặc vẫn còn thấy sốc.
Mặc Tây Quyết nói điềm đạm: “Nói về kiếm tiền thì anh biết rõ hơn anh rất nhiều, rạp chiếu phim này lớn nhất ở thành phố này, trong vòng nửa tháng vốn sẽ thu về gấp bội.”
“Nhưng người nhân viên phục vụ đó nói anh đến để thị sát, sao cô lại để chúng ta vào vậy.” Ngôn Tiểu Nặc vẫn thấy khó hiểu. “Vi anh nói với họ, sau 9 rưỡi mới tới, trước 9 rưỡi không cần trống rạp.” Mặc Tây Quyết nói một cách rất đơn giản.