Cô ngẩng đầu, tầm mắt đổi diện người kia, rồi mỉm cười: “Chủ tịch Cao, cô cứ gọi tôi Ngọc Làm được rồi, ờ, cũng không phải là vấn đề về đãi ngộ tiền lương, chỉ là, tôi sợ nếu như tôi thực hiện không tốt, một công ty lớn như S, tôi sợ bản thân mình sẽ làm vấy bẩn cả công ty
Cô cố gắng đem tất cả trách nhiệm đều đẩy hết lên người mình.
Ánh mắt Cao Nhã Uyên chợt căng thẳng, ý cười trên khóe miệng lại càng đậm thêm vài phần, đột nhiên, cô ta nghĩ tới điều gì đó: “Giám đốc Lâm, tối hôm qua lúc chào bế mạc, hình như tôi không có nhìn thấy chị Thẩm, có phải anh đối xử bất công với chị ấy đúng không, bị lạnh nhạt cho nên chị ấy mới từ chức?”
Cô ta vẫn xưng hô với cô là chị Thẩm như cũ.
Thẩm Ngọc Lam vừa nghe lời này xong, trong lòng cảm giác như sắp nghẹn chết đến nơi rồi.
“Không phải, không phải, ngày hôm qua do bụng tôi thấy không thoải mái, nên mới không đi được, tổng giám đốc Cao đừng trách tội giám đốc Lâm” Thẩm Ngọc Lam vội vàng giải thích,
Nhưng mà, Cao Nhã Uyên cho rằng cô đang lo lắng, lại còn rất căng thẳng, căng thẳng cái gì chứ? Là bởi vì tối hôm qua đã nhìn thấy Ninh Nhất Phàm? Hay sợ cô ta phát hiện rõ ràng cô biết trang điểm, thế mà lại còn trà trộn vào nhà họ Ninh làm bảo mẫu?
Nghĩ đến đây, trong lòng cười lạnh một tiếng, sắc mặt lại như cũ không hề thay đổi: “Ồ, thì ra là như thế, vậy thì chị Thẩm, nếu như chị đối với tiền lương không có ý kiến gì, đối với giám đốc Lâm của chúng tôi cũng không có ý kiến gì, vậy thì tôi lại càng không thể để chị đi rồi, hãy ở lại đi, Thiên Vũ rất thích chị, tương lai sau này, khi tôi đã làm mẹ của nó, còn phải học hỏi kinh nghiệm từ chị nhiều”
Tay vị giám đốc Lâm kia rõ ràng đang run lẩy bẩy, Ninh Thiên Vũ thích cô? Ninh Thiên Vũ là con trai của Ninh Nhất Phàm, người phụ nữ này quen biết Ninh Nhất Phàm? Không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong lòng cảm thấy may mắn, cũng may là biết sớm, bằng không thì đúng là tai họa.
Làm mẹ của Thiên Vũ? Trong lòng Thẩm Ngọc Lam có tiếng lộp bộp, giống như bị thứ gì đó dùng sức đập mạnh vào, rất khó chịu.
Chỉ là, chuyện từ chức ngày hôm nay, sợ là phải mất khá nhiều thời gian.
Cô nhếch môi dường như là ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không hề muốn cười: “Vậy, vậy được rồi, cảm ơn chủ tịch Cao và giám đốc Lâm, tôi đi làm việc trước đây.” Nói xong, cô xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi cánh cửa khép lại, Cao Nhã Uyên nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng kia, nhìn một hồi lâu, rồi mới