“Thế nào? Bạn học Ninh, có chút hứng thú rồi chứ gì?” Liễu Tự đứng bên cạnh anh nhỏ giọng nói lời trêu gheo.
Ninh Nhất Phàm liếc mắt nhìn anh ta: “Một bộ dáng nghèo kiết xác, tôi có thể có hứng thú gì chứ?”
Liễu Tự gật đầu, cố ý phối hợp: “Đúng vậy, là một bộ dáng nghèo kiết xác! Lớn lên chẳng ra gì, còn dám tự mình dạy dỗ Ninh Thiên Vũ, còn thiếu chủ tịch Ninh của chúng ta một trăm linh tám vạn? Thật đúng là tự
mình đa tình! Mua cho cô ấy một bộ quần áo đi, còn dám nói phong cách không giống, rõ ràng chính là suy nghĩ của người nghèo, chủ tịch Ninh của chúng ta còn không mua nổi bộ quần áo sao, còn cần cô ấy phải tiết kiệm? Người phụ nữ thế này, tôi thấy, để Ninh Thiên Vũ về sau ở cùng cô ấy thật sự là quá hạ giá, quá mất mặt!”
Ninh Thiên Vũ dừng bước chân, sau một lúc lâu mới từ từ lên tiếng: “Thỉnh thoảng để Ninh Thiên Vũ hiểu.
chút khó khăn của đời người, cũng không có gì không tốt”
Liễu Tự dùng sức nuốt nước miếng, nhất thời không còn gì để nói, mà thôi bỏ đi, người ta tự nguyện đánh vào mặt chính mình, anh ta cũng không còn cách nào khác.
Vốn dĩ nói xong, còn muốn cùng nhau ăn bữa cơm trưa, đi được một nửa đường, thấy Liễu Tự đột nhiên nghe điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho Ninh Nhất Phàm, liền thấy sắc mặt Ninh Nhất Phàm tối đi vài phần, thoạt nhìn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
“Cô đưa Thiên Vũ về nhà họ Ninh đi” Ninh Nhất Phàm phân phó.
Thẩm Ngọc Lam vội gật đầu bước xuống xe, dắt cả Ninh Thiên Vũ xuống xe, cô nhìn sắc mặt Ninh Nhất Phàm, càng khó coi thêm vài phần, ngẫm nghĩ, vẫn là lắm lời: “Có chuyện gì cứ từ từ làm, đừng quá sốt ruột”
Ánh mắt thâm trầm của Ninh Nhất Phàm nhìn cô một cái, gật đầu, làn môi mỏng hơi gợn lên.
Hai người mới xuống xe không được bao lâu, đằng sau liền có một chiếc xe khác chạy qua đây, dừng lại bên cạnh hai người, Thẩm Ngọc Lam lúc này mới nhìn thấy, hóa ra vẫn luôn có xe đi theo bọn họ.
“Cậu chủ, cô Thẩm, mời lên xe” Sau khi đưa Ninh Thiên Vũ về đến nhà họ Ninh, Thẩm Ngọc Lam cũng không ở lại quá lâu, lại chuẩn bị rời đi.
“Mẹ nhỏ, mẹ nhớ kỹ, mẹ là mẹ nhỏ của Ninh Thiên Vũ con, nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được, mẹ có thể nhắc đến con với người khác, ừm, nhắc đến ba con cũng được, mẹ nhớ chưa?” Sau khi rời xa nhau, Ninh Thiên Vũ lại lặp lại lời nói như vậy bên tai cô thêm một lần nữa.
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam ngay lập tức trở nên cực kỳ ấm áp, cô muốn bảo vệ thằng bé một đời chu toàn, kết quả là, dường như phải để thằng bé bảo vệ lại mình.
“Được, mẹ biết rồi, tiểu tổ tông à, mẹ nhỏ cũng không còn là trẻ con nữa rồi! Con cũng thế, ăn ít đồ ăn vặt lại, ăn nhiều cơm hơn, có biết chưa?”
“Nhưng chỉ số thông minh của mẹ, lại không bằng một đứa trẻ con”
Thẩm Ngọc Lam gõ nhẹ vào trán Ninh Thiên Vũ, cưng chiều nói: “Vâng, vâng, cậu chủ Ninh, chỉ số thông minh của con cao, được rồi chứ?”
Không có một lời nói vui