Chỉ là...!Cô cũng không có phản ứng gì.
Phía sau lại có tiếng đổ xuống của chiếc ghế.
“Giám đốc Lâm, từ trước đến nay trang điểm cho chủ tịch Cao đều là tôi mà” Người đang nói chính là cô Mã Nghi kia, bởi vì cô ta quá sốt ruột, chân ghế cũng bị đả đổ sang một bên.
Thẩm Ngọc Lam chỉ chớp mắt nhìn nhìn cô ta, sau đó liền bắt gặp ánh mắt tràn ngập hận thù của cô ta đối với cô, trong lòng tức khắc càng trở nên buồn bực.
"Cái đó, giám đốc Lâm, chi bằng anh cứ để Mã Nghi đi là được rồi, tôi cũng không hiểu rõ sở thích của chủ tịch Cao, lỡ như biến khéo thành vụng, há chẳng phải là làm hỏng chuyện đó sao? Cô thoái thác, trong lòng buồn bực không nói nên lời.
“Đúng đó, giám đốc Lâm, từ trước vẫn luôn là tôi đi mà, anh.”
“Đây là ý của chủ tịch Cao, mấy người có ý kiến thì có thể nêu ra với chủ tịch Cao..” Giám đốc Lâm không đợi Mã Nghi nói cho xong, cứ thể cắt đứt lời nói của cô ta, sau đó đứng dậy vỗ nhẹ lên vai Thẩm
Ngọc Lam, cúi người nói: “Ngọc Lam, cô đi chuẩn bị chút đi, lập tức xuất phát” Giọng nói đã không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, dịu dàng lạ thường.
Mật ong của Giáp, thạch tín của Ất, điều mà Mã Nghi mong muốn, Thẩm Ngọc Lam từ khi đến đây đúng là một cái tai họa.
Chỉ là...!Biết trước mọi chuyện đều có kết cục đã được định sẵn, tính cách của người như cô, chính là đối với việc đã định, chưa bao giờ cảm thấy khó xử, mọi người đều nhìn chăm chú, cô đứng dậy, bắt đầu sửa sang lại vật dụng trang điểm.
Lần đầu tiên, được ra ngoài trang điểm, cũng không hiểu rõ sở thích của Cao Nhã Uyên, cô đành đem tất cả vật dụng trang điểm mà mình có đi theo.
“Hừ, đồ nhà quê ở nông thôn, cũng muốn bay lên đầu cành cây làm phượng hoàng." Giọng điệu bất mãn của Mã Nghi lại lần nữa truyền đến.
Thẩm Ngọc Lam nhắm mắt, rồi lại mở, cầm lấy rương trang điểm rời khỏi phòng hóa trang.
Nơi này, đúng là một khắc cô cũng không muốn ở lại.
“Các cô nhìn cái bóng dáng ngạo nghễ kia mà xem.”
“Mã Nghi, cô đừng tức giận, không phải cô nói trang điểm cùng nhau rất mệt mỏi sao? Cứ coi như