Liễu Tự lịch sự hỏi han.
Ninh Nhất Phàm nghe vậy thì quay sang nhìn Thẩm Ngọc Lam, hơi nhướng mày rồi nhắm mắt, không thể nhìn ra tâm trạng của anh.
Thẩm Ngọc Lam lắc đầu.
Cô không dám lên tiếng, thậm chí còn không dám hít thở mạnh, sợ không kiềm được mà buồn nôn.
Cao Nhã Uyên đi ngang qua Ninh Nhất Phàm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đứng nhìn Thẩm Ngọc Lam với ánh mắt khinh miệt.
Đúng thật là thân hình tiểu thư nhưng mà số người hầu ấy chứ?
“Chị Thẩm, chị không sao chứ? Ôi trời, xin lỗi chị nha.
Nếu tôi biết chị say sóng dữ dội như vậy thì tôi không kêu chị đến phụ trang điểm rồi”
Thẩm Ngọc Lam cảm thấy bao tử mình cuồn cuộn lên.
Đúng rồi, xém chút thì cố quên mất cô đến đây là để trang điểm cho người ta.
Sau khi hít thở sâu một hơi, cô vịn ghế đứng dậy, bước về phía của Cao Nhã Uyên.
Đã nhận lương rồi thì phải làm việc, cô muốn làm tốt bổn phận của mình.
Đứng trước mặt Cao Nhã Uyên, khó khăn lắm cô mới có thể khiến bản thân bình tĩnh lại, sau đó dùng tay áo lau nhẹ mồ hôi trên trán, rồi mở cốp trang điểm.
Ỗ Thấy cô đột nhiên bước đến, những người trên thuyền hơi kinh ngạc, Cao Nhã Uyên cũng vô cùng ngạc nhiên: “Chị Thẩm, chị ngồi xuống trước đi, tôi không sao hết, ít dặm phấn lại một lần cũng không sao đâu” Cô ta vừa nói vừa đứng dậy, muốn đi đến dìu Thẩm Ngọc Lam.
Mùi nước hoa xộc đến khiến Thẩm Ngọc Lam hơi cau mày.
“Tổng giám đốc Cao, tôi không sao đâu, cô cứ ngồi đi, tôi dặm lại phần cho cô” Thẩm Ngọc Lam ép bản thân tập trung, sau đó, lập tức giúp Cao Nhã Uyên chỉnh lại lớp trang điểm.
Ninh Nhất Phàm quét mắt qua cô, thấy cô đang cắn chặt môi, mồ hôi trên trán rơi xuống vai, khiến cho phần vai của chiếc áo khoác màu tối đó biến thành màu xanh đen, vẻ
mặt cô thì xanh xao, có thể thấy lúc này cô đang vô cùng khó chịu trong người, nhưng động tác của cô không hề bị ảnh hưởng.
Nghị lực của cô khiến Ninh Nhất Phàm lần nữa nhìn nhận cô với cách nhìn mới.
Nhưng mà, nhìn sắc mặt của cô như vậy khiến cho anh có chút không vui, tại sao lại không