Lúc này, Liễu Tự đã bước đến sau lưng cô, đưa tay đỡ cô: “Cô Thẩm, cô sao rồi? Cô ngồi xuống trước đi.”
Còn Ninh Nhất Phàm mất đi một trọng lượng trên người, anh bỗng cảm thấy buồn bực khó hiểu.
Rồi anh đứng dậy đi về phía mũi thuyền.
Mà Liễu Tự ngồi đối diện anh, vừa đúng nhìn thấy sự thay đổi đó, đôi mắt anh ta không nhịn được ý cười.
Mấy năm nay, anh ta biết rất rõ Ninh Nhất Phàm là trạng thái gì.
Bình thường đi quán bar, cho dù những người phụ nữ trong đó có ghẹo anh như thế nào thì anh vẫn vững như núi, cũng vì vậy mà sau lưng có rất nhiều người nói anh thích đàn ông, chứ không thích phụ nữ.
Đương nhiên anh ta biết rõ nguyên nhân tại sao anh lại như vậy, mấy năm nay, anh ta đã rất nhọc lòng vì chuyện này.
Nhưng mà thật không ngờ, hôm nay anh lại dễ dàng có loại phản ứng đó với người con gái này.
Bên này, vốn dĩ Cao Nhã Uyên đang đen mặt vì Thẩm Ngọc Lam ngã vào người Ninh Nhất Phàm, nhưng khi thấy Ninh Nhất Phàm có vẻ không vui đi ra mũi thuyền, trong lòng cô ta lập tức thoải mái hơn hẳn.
Cô ta đứng dậy, rồi khom lưng nhặt cốp trang điểm lên đặt bên cạnh Thẩm Ngọc Lam: “Chị Thẩm, tôi nói rồi, không trang điểm một lần cũng có sao đâu, chị xem chị say đến mức này rồi.” Nói rồi, cô ta vỗ nhẹ lưng của cô.
Sự tự trách và thái độ của cô ta khiến Thẩm Ngọc Lam cảm thấy ấm lòng, nhưng lại không còn sức để đáp lại.
Lúc này, cô chỉ mong thuyền nhanh chóng cập bến.
Cũng không biết có phải ảo giác không, một giây sau, cô cảm thấy con thuyền nhanh hơn rất nhiều.
Lúc xuống thuyền, cô được Liễu Tự dìu xuống.
May mắn là khách sạn chỉ cách bến tàu tầm trăm bước chân.
Đến sảnh tiệc, Cao Nhã Uyên xoay người nói với Thẩm Ngọc Lam: “Chị Thẩm, tôi thấy sắc mặt chị không tốt lắm.
Chị đến sảnh sau nghỉ ngơi đi, khoảng thời gian này không cần đến chỉnh lớp trang điểm đầu
Sảnh sau là nơi dành cho các nhân viên phục vụ, cô ta làm vậy là muốn cô nhận nhìn rõ thân phận của bản thân.
Nhưng, Thẩm Ngọc Lam làm sao mà hiểu được “thâm ý của cô ta được, ngược lại, cô còn cảm thấy