Dù sao đi nữa thì cũng đã ở cùng với Dung Xu kia hơn một năm, là thật hay giả, nàng làm sao có thể không phân biệt được. Người trước mắt này, tuy rằng quần áo dáng vóc, hoàn toàn giống hệt với Dung Xu. Nhưng tuyệt đối không phải là hắn.
Hoàng cung Đại Chiêu Quốc từ bao giờ đã trở nên lỏng lẻo như chỗ không người? Tất cả các thị vệ trong cung đều chỉ biết ăn thôi sao? Cẩm Họa khóe miệng hơi hơi run rẩy, mặt đầy phẫn nộ.
Nam tử buông con mèo trong tay ra, con mèo lười biếng kêu một tiếng, sau đó chạy sang một góc bắt đầu nghỉ ngơi.
“Phá thân rồi, quả nhiên là có khác biệt...” Nam tử không kiêng nể gì đánh giá nữ tử trước mắt, khóe miệng cười cười.
Cẩm Họa: “……” Biến, thái!
“Trước kia ta không biết vì sao hắn lại thích ngươi như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại ánh mắt vị sư đệ kia của ta quả thật không tệ.” Nam tử duỗi tay xoa cằm nàng, Cẩm Họa muốn tránh, rồi lại phát hiện thân thể mình không thể nhúc nhích được, nàng hơi hé miệng cũng không phát ra được bất cứ âm thanh gì.
Không xong, không biết cái tên khốn kiếp này đã sử dụng yêu thuật gì, thật là đáng chết!
Lòng bàn tay hắn đặt lên mặt nàng, da thịt trơn bóng mịn màng giống như chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là có thể nhỏ ra nước. Hắn bỗng nhiên cúi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Cẩm Họa bị nhìn đến sởn cả tóc gáy, những chỗ bị hắn sờ qua đều nổi da gà, một trận lạnh lẽo kinh tởm.
Đôi môi lạnh băng đột nhiên áp xuống, lưu luyến trên má nàng. Cẩm Họa nhịn không được nhắm hai mắt lại, trong lòng mắng to: Khốn kiếp! Khốn kiếp!!!
“Thật là thơm…” Nam tử mỉm cười dịu dàng nói.
“!!!”Cẩm Họa muốn làm thịt hắn.
“Bệ hạ đang sợ hãi à? Không cần sợ, ta làm sao lại nỡ làm thương tổn người được?” Hắn cắn cắn lên vành tai trắng nõn non mịn của nàng, giọng nói vừa dịu dàng vừa đáng sợ, “… Nếu làm người bị thương vị sư đệ kia của ta không phải sẽ đau lòng đến chết hay sao?”
Lại nghe được tiếng bước chân rất nhỏ đang đến, nam tử khóe môi nhếch lên một cái.
Lúc Quốc Sư đại nhân tiến vào, rơi vào trong mắt hắn là một hình ảnh chướng mắt, hắn luôn luôn lạnh nhạt giờ phút này cũng rốt cuộc không bình tĩnh được. Hắn bước đến trước mặt người kia, duỗi tay ôm Cẩm Họa vào lòng.
Nhìn tư thái độc quyền chiếm hữu này, nam tử cười khẽ một tiếng, một chút cũng không hề sợ hãi.
Cẩm Họa lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngoan ngoãn dựa vào lồ,ng ngực Dung Xu.
Dung Xu dìu nàng ra mép giường, duỗi tay xoa xoa đầu nàng, “Ngoan ngoãn chờ ta một lát, nhé?”
Nghe Dung Xu nói, Cẩm Họa đột nhiên phát hiện mình đã có thể cử động, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Nghĩ đến Dung Xu quen biết người này, Cẩm Họa tuy không thích nam tử này, nhưng xem ở mặt mũi hắn nên cũng không nói gì.
Chờ khi Dung Xu quay lại lần nữa, Cẩm Họa đã sớm dựa nệm giường thiếp đi rồi. Quốc Sư đại nhân nhìn thấy lại dở khóc dở cười, hắn khom lưng bế bổng nàng lên.
Lúc này Cẩm Họa chợt tỉnh lại, nhìn Dung Xu gần trong gang tấc, nàng mơ mơ màng màng hỏi: “Người vừa rồi…”
“Là sư huynh của ta.” Quốc Sư đại nhân cúi người xuống, hôn hôn lên trán nàng, dịu dàng nói, “Nàng sợ lắm sao?”
Cẩm Họa cắn môi lắc lắc đầu, nàng vốn là tức giận, nhưng thấy thái độ Dung Xu, nghĩ hắn che chở cho sư huynh. Vì thế, Cẩm Họa trong lòng có chút không thoải mái, nghiêng đầu giận dỗi không muốn nhìn hắn.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, hắn đã biết được nàng đích thực là đã quên hết mọi thứ. Quốc Sư đại nhân bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, sau đó ngập ngừng: “Sư huynh ta hắn…thôi bỏ đi...”
Thấy hắn ấp úng, Cẩm Họa không vui bĩu môi, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “ Vừa rồi hắn sàm sỡ trẫm...”
Quốc Sư đại nhân tay run lên, hai tròng mắt âm trầm lại càng đen nhánh như mực, ngữ khí trấn an nói: “Từ đây về sau, sẽ không có bất cứ một nam tử nào khác có thể chạm vào nàng nữa.…”
Cẩm Họa giận dữ, vội giãy giụa khỏi lòng ngực hắn, nhảy xuống giường, Quốc Sư đại nhân hoảng sợ, sợ nàng té ngã, vội duỗi tay đỡ nàng, Cẩm Họa lui về phía sau mấy bước cũng không cho hắn chạm vào.
“Bệ hạ……”
Cẩm Họa sắc mặt lạnh băng, “Trẫm chán ghét sư huynh ngươi…” Nàng lại nhìn mặt hắn, “Trẫm cũng chán ghét ngươi.”
Bởi vì người đó là sư huynh của hắn, cho nên thấy mình bị sàm sỡ, hắn cũng không quan tâm sao?
Nàng biết hắn rất lợi hại, sư huynh kia của hắn tự nhiên là cũng không yếu. Nhưng lúc nãy nàng bị người ta ức hiếp đến thế, bây giờ chỉ có một câu “ Sau này sẽ không...” là muốn coi như không có gì à?
Tuy rằng trong đầu cũng có một chút ấn tượng mơ hồ, hơn nữa Sơ Vân cũng đã nói bản thân mình thật sự thích Dung Xu, Dung Xu đối với nàng cũng rất tốt. Nhưng chuyện diễn ra hôm nay thật sự làm cho nàng khó mà tin được.
Không có một người nam nhân nào lại cho phép một nam tử khác sàm sỡ nữ tử mình yêu thương được, cho dù người đó có là sư huynh của mình.
Hắn bao che cho sư huynh của mình như vậy, có nghĩa là không để nàng trong lòng.
Vậy mà nàng còn lựa chọn tin tưởng hắn.
Cẩm Họa trong lòng âm thầm cười khổ, chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát.
Quốc Sư đại nhân lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Cẩm Họa tức giận chạy khỏi long sàng.
Có lẽ là tức giận lắm. Hắn than một tiếng, rồi cũng đi qua.
Nhìn đệm chăn hơi phồng lên, nàng đã mang cả người mình bọc trong đó, quay lưng về phía hắn. Quốc Sư đại nhân cong môi cười cười, đúng là tính tình trẻ con bây giờ lại càng thêm nũng nịu.
Tâm trí thay đổi, tính tình cũng thay đổi.
Cẩm Họa chỉ cảm thấy uất ức, vốn dĩ nàng không nhớ rõ, cũng cảm thấy nếu những chuyện này là sự thật thì mình rất có lỗi với hắn, dù sao đi nữa quên mất người mình thích, quả thật là không nên.
“Đừng giận nữa, được không?” Hắn từ phía sau duỗi tay ôm lấy nàng, cách đệm chăn cũng bao lấy nàng vào lòng.
Giọng điệu quá mức ôn hòa khiến cho Cẩm Họa có chút thất thần, nhưng vẫn cảm thấy tức giận, liền cứng rắn im lặng không lên tiếng, không để ý tới hắn.
“Ngoan một chút, đừng giận nữa mấy ngày sau sẽ mang nàng ra ngoài chơi, có được không?” Con mèo con của hắn vẫn luôn thích ra ngoài chơi mà.
Cẩm Họa bỗng nhiên xoay người lại, bình tĩnh nhìn nam tử trước mắt gần trong gang tấc, tức giận nói: “Cút đi!”
Quốc Sư đại nhân sắc mặt âm u, hắn ngẩn người, xoa xoa nàng đầu, thanh âm ôn hòa nói: “ Không được nói những chữ này nữa.”
Cẩm Họa thân thể co rụt lại, trực tiếp dịch vào bên trong, thanh âm lạnh băng nói: “ Tại sao lại không được chứ? Dung Xu, trẫm không sợ đâu, bây giờ trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Nghe vậy, Quốc Sư đại nhân im lặng một lát, sau đó thong dong đứng dậy khỏi giường, ngôn ngữ cung kính nói: “Nếu vậy bệ hạ nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cẩm Họa xoay đầu, không thèm nhìn tới hắn.
Quốc Sư đại nhân nhìn cụm bông nho nhỏ trên giường kia, sắc mặt có chút ảm đạm, lẳng lặng đứng một lát, liền đi khỏi tẩm điện.
Bên ngoài điện,
“Quốc sư, bệ hạ nàng…” Minh Xảo vừa mới chạy đến đã nghe thấy trong giọng nói của bệ hạ nhà mình, ngôn ngữ hàm chứa sự tức giận vô cùng, nghĩ thầm có lẽ là đã cãi nhau với Quốc sư đại nhân rồi. Bây giờ thấy thần sắc Quốc sư đại nhân như vậy càng là chắc chắn không cần phải nghi ngờ gì nữa.
“Chăm sóc nàng cho tốt. Nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta.” Quốc Sư đại nhân ngữ khí vẫn bình đạm nhẹ nhàng.
Minh Xảo gật đầu, thưa vâng.
***
Nhưng mấy ngày sau, Cẩm Họa vẫn chưa hết giận.
Trong mấy ngày này, ngày nào nàng cũng chạy đến Giáng Đào Các. Ít nhất lúc ở bên cạnh Sơ Vân tâm trạng của nàng cũng tốt hơn một chút. Nhưng thông minh như Sơ Vân tự nhiên là liếc mắt một cái đã nhìn ra được sự khác thường. Dưới sự dò hỏi của nàng ấy, cuối cùng Cẩm Họa cũng kể hết mọi chuyện.
Dù sao Sơ Vân cũng không phải là người ngoài, nàng ấy là người mình tín nhiệm nhất không có gì phải giấu diếm.
“Làm tốt lắm!”
Cẩm Họa: “?” Vẻ mặt mờ mịt.
Sơ Vân cong cong môi, cười quyến rũ nhìn Cẩm Họa bên cạnh, “Kêu hắn cút đi, thật hả giận.”
Cẩm Họa: “……”
“Đừng nói là sư huynh, cho dù là thân huynh trưởng cũng không được, mặc kệ quốc sư kia có nỗi khổ gì, nhưng nếu để nữ nhân của mình chịu uất ức thì một bổn quận chúa khinh thường!”
Cẩm Họa giương mắt, thần sắc uể oải phản bác: “ Trẫm không phải là nữ nhân của hắn.”
Dù sao nàng cái gì cũng không nhớ rõ, dứt khoát cứ như vậy thì được rồi, hơn nữa…… Hắn cũng không quan tâm mình như tưởng tượng.
Nhưng vì sao lại cảm thấy khó chịu như thế? Rõ ràng là mình không thích hắn mà?
Sơ Vân đương nhiên là hiểu nàng, cũng không rõ tại sao chỉ xuất cung một chuyến mà cả con người lại mơ hồ như vậy… Nhưng dù gì thì cũng có chút cảm giác.
“Được rồi. Mấy ngày này không cần để ý đến hắn nữa. Nếu hắn dám ức hiếp ngươi thì cứ đến chỗ ta mà ở.”
Cẩm Họa ôm cánh tay Sơ Vân cong môi cười cười, “Ừ.”
“Tuyệt đối không được để bản thân mình chịu uất ức, thiệt thòi có biết không?”
Cẩm Họa gật gật đầu, “Ngươi cũng vậy.”
Mãi mãi cũng không được tự mình làm khổ bản thân mình.
***
Tuy rằng nàng cố ý tránh Dung Xu, nhưng có một số việc vẫn là không thể tránh khỏi, ví dụ như lúc lâm triều mỗi ngày và phê duyệt tấu chương. Thực ra bây giờ cũng đã tiêu tan cơn giận rất nhiều. Nhưng trong lòng vẫn giống như có thứ gì đó chặn lại.
Khó chịu lắm.
Bây giờ bên ngoài tẩm điện đã có trọng binh canh giữ ngay cả một con muỗi cũng không bay lọt. Cẩm Họa có thể hoàn toàn yên tâm.
Mấy ngày này trôi qua yên ổn, Cẩm Họa tâm trạng cũng khá hơn nhiều.
Sở Hằng Viễn đã định ngày thành hôn, Sơ Vân tuy không nói gì thêm, nhưng là nàng vẫn nhìn ra được. Trước nay, vẫn luôn là Sơ Vân chỉ đường cho nàng, nhưng nàng lại chưa hề giúp nàng ấy việc gì, Cẩm Họa cảm thấy người làm khuê mật như nàng thật quá vô dụng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cẩm Họa cuối cùng cảm thấy mang rượu cùng uống với Sơ Vân một trận thật xứng đáng mới là lựa chọn tốt nhất.
Kết quả là, hai khuê mật tương thân tương ái liền ở sân viện Giáng Đào Các ngắm trăng uống rượu, thời gian trôi qua rất nhanh.
Cẩm Họa bất nhã nấc một cái