Thần khí Kỷ Lan tiêu sái.
Bạc Dự nhắc đến chuyện hôn nhân của Bạc Hà lại càng buồn rầu, bị Kỷ Lan nói như vậy lại càng gấp gáp, lúc này bèn gọi Bạc Hà đến trước mặt hỏi: “Kỷ Lan nói Nghiêm Vị sắp kết hôn, sao lại nhanh như vậy, không phải con mới giới thiệu đối tượng cho nó thôi sao?”
“Bọn họ gặp nhau đã hơn hai tháng, mỗi ngày đều gặp nhau, hiểu rõ về nhau. Chủ yếu là vì người nhà của cả Nghiêm Vị và Tương Lâm đều có vẻ gấp gáp, hai người cùng tuổi, năm nay đều đã 27.”
Bạc Dự nghe xong lại càng nóng nảy: “Con cũng sắp 27 rồi đó, ngay cả đối tượng cũng còn chưa có. Trước kia bố nói tìm bạn thì con từ chối, hiện tại cũng không thể trì hoãn được nữa. Con nhanh chóng tìm bạn trai đi!”
“Con còn phải kiếm tiền cái đã!”
Bạc Dự nghe xong trong lòng lại không biết là vị gì: “Đều tại bố liên lụy con. Nếu không phải tại bố sinh bệnh, thì cũng chẳng phải đi vay tiền.”
Người bằng tuổi ông cũng không thể kìm lòng được nữa, nhìn thấy bạn cùng tuổi với con mình đứa thì kết hôn đứa thì sinh con, trong lòng đương nhiên nóng ruột.
Bạc Hà không nghĩ đến lời nói của mình làm bố phải nghĩ nhiều, vội vàng đỡ lời: “Bố, kỳ thật, tiền không phải nguyên nhân chính, chủ yếu là chưa gặp được người thích hợp, bố yên tâm, con sẽ đi tìm.”
“Việc này không thể chần chờ được nữa, để bố nhờ Giang Liêu giới thiệu vài người cho con.” Bạc Dự bị Kỷ Lan khơi mào, vừa thấy buồn cũng vừa vội vã, hận không thể đem chuyện hôn nhân của con định đoạt ngay.
“Con sẽ tự mình để ý.”
“Có vẻ Giang Liêu có rất nhiều bạn học, không giống con, cả ngày buồn bực ở nhà, quen biết ít người.”
“Vâng, vâng, vâng con sẽ lưu ý, bố đừng quan tâm nhiều, giữ gìn sức khỏe mới là chuyện quan trọng.”
Tuy rằng ngoài miệng Bạc Hà đáp ứng nhưng trong lòng chỉ coi như có lệ, Bạc Dự hiểu tính con nên ngay lập tức gọi điện thoại cho Giang Liêu.
Giang Liêu vừa nghe ý Bạc Dự, kinh ngạc hỏi: “Dượng, Bạc Hà có bạn trai rồi mà, nó không kể cho chú sao?”
Bạc Dự sửng sốt ngắt máy đi hỏi Bạc Hà, Bạc Hà đánh phải đem chuyện Kỷ Lan giả làm bạn trai cô ra nói.
Bạc Dự có chút thất vọng, âm thầm nghĩ rằng, nếu Kỷ Lan thật sự là bạn trai cô thì tốt rồi, nhưng mà lại nghĩ Kỷ gia cùng nhà mình rõ ràng không phải cùng một tầng lớp, vẫn là nên thực tế một chút tìm một gia đình môn đăng hộ đối, vì thế lại gọi điện thoại cho Giang Liêu.
“Giang Liêu, chú hỏi Bạc Hà rồi, nó không có bạn trai, cháu giúp nó tìm, trong bạn học của cháu hay bạn bè có ai thích hợp thì giới thiệu cho nó.”
Giang Liêu sảng khoái đáp ứng: “Tốt, chú cháu sẽ để ý!”
Đến năm giờ chiều, Bạc Hà lại nhận được điện thoại của Kỷ Lan.
“Ông nội muốn ăn mì thập cẩm, cậu có làm được không?”
“Tôi làm được!”
“Tôi đến đón cậu!” Nói xong liền gác máy.
Bạc Hà không nói gì, nhưng hôm nay là sinh nhật ông nội anh, cái gì cô cũng không thể từ chối.
Trước tiên cô làm cơm cho bố. Một lát sau, Kỷ Lan đến dưới lầu.
Bạc Hà cầm túi vải xuống lầu, bên trong để quần áo diễn, nghĩ ăn cơm xong sẽ đi diễn ở bar Dạ Lan.
Tay nghề Bạc Hà thật sự rất tốt, hương thơm lan bốn phía trên bàn ăn, ông nội anh vui mừng rạo rực nói: “Kỷ Lan, thằng bé này thật có phúc, tương lai nhất định sẽ béo phì.”
Trong lòng Kỷ Lan thêm dũng khí, cảm giác chính mình có thêm chút tự tin.
Cơm nước xong xuôi, Bạc Hà nhanh chóng đi đến bar Dạ Lan. Kỷ Lan nghĩ cô hát hai bài cũng chỉ đến mười phút vì thế đứng ở bên ngoài đợi đưa cô về.
Bạc Hà hát xong, đi ra cửa chợt thấy một người đứng ở cửa. Cô sợ hãi một chút quay đầu nhìn vào bên trong tìm Giang Liêu.
“Anh họ có phải anh nói chuyện gì với Hứa Hoài phải không?” Giang Liêu cũng không phủ nhận ừ một tiềng.
Bạc Hà cả giận nói: “Anh là người hảo tâm, nhưng như vậy cũng là hại anh ta, em với anh một chút khả năng cũng không có. Hiện tại nhìn thấy anh ta rất phiền lòng, anh đừng quản chuyện người khác nữa được không.”
Giang Liêu nhẹ nhàng nói: “Bạc Hà, em nghe anh nói, trước đây, em nói em có bạn trai, Hứa Hoài rất thương tâm, mấy lần uống rượu đều chảy nước mắt. Người không phải cây cỏ, không thể vô tình được, mối tình đầu vẫn luôn khó quên, hai đứa lại mấy năm tình cảm. Thấy các em đã lâu như vậy, nó chưa hôn em chưa gả, anh thấy đây rõ ràng là ý trời tác hợp cho hai người.”
Bạc Hà cau mày nói: “Anh họ, bar Dạ Lan em chỉ đi làm đến cuối tháng thôi, anh tìm người khác thay cho em, thời gian gần đây cảm ơn anh đã chăm sóc em. Chuyện của em với Hứa Hoài mong anh đừng nhúng tay vào nữa.”
Giang Liêu bất đắc dĩ thở dài: “Em thật sự là, aiz.”
Bạc Hà xoay người đi ra ngoài, Hứa Hoài thấy cô trong mắt liền bừng sáng.
“Bạc Hà!’
Bạc Hà dừng trước mặt cô một chút, lại chỉ nói một cậu hẹn gặp lại sau đó bổ sung nói: “Không, là không bao giờ gặp lại nữa!”
Cô bước nhanh đến xe của Kỷ Lan, ầm thầm thấy may mắn hôm nay Kỷ Lan đến đón. Kỷ Lan ngồi trong xe đang nghe nhạc thấy đẳng sau Bạc Hà là Hứa Hoài, đột nhiên ngẩn ra.
Anh lập tức mở cửa xe xuống dưới hỏi: “Hắn ta sao lại tới nữa?”
Bạc Hà thấp giọng nói: “Anh họ nói cậu không phải bạn trai tôi cho nên, aiz!”
Nói
xong Bạc Hà đang muốn lên xe, đột nhiên Kỷ Lan ôm cổ cô. Bạc Hà ngẩn ra không kịp phản ứng, trên môi cô rơi xuống một cái hôn nóng bỏng. Đầu óc cô trong phút chốc oanh một tiếng, đây là tình huống gì vậy? Rất ngoài ý muốn, cô giật mình không biết phải làm sao.
Kỷ Lan nắm thắt lưng cô tựa lên xe, thân thiết nói bên tai cô: “Cái này thì hắn nên tin!”
Bạc Hà mặt nóng lên, vừa giận vừa xấu hổ, đứng dậy, thở phì phì nói: “Kỷ Lan, biện pháp này thật sự rất không hay, về sau không được như vậy!”
Kỷ Lan vẻ mặt vô tội: “Là cái khó ló cái khôn thôi, lần này hắn ta tuyệt đối tin, tôi thật sự không có ý khác, cậu đừng nổi bão. Cậu nếu thấy tôi chiếm tiện nghi của cậu vậy câu chiếm lại là được.”
Bạc Hà nhìn vào môi Kỷ Lan, sâu sắc cảm thận được sự khác biệt giữa nam và nữ.
Kỷ Lan nghiêm trang lái xe, chính nhân quân tử, nhìn đường không chớp mắt.
Hiệu quả của cái hôn thật sự không thể nói hết, rốt cuộc Hứa Hoài hoàn toàn hết hy vọng.
Sau khi từ bar Dạ Lan trở về, Bạc Hà không đi đến công ty Thiên Nhiên Hối phỏng vấn. Công ty Thiên Nhiên Hối là một công ty mới, thành lập nhờ một công ty mẹ, là công ty đứng thứ năm trong công ty mẹ, tự lực cánh sinh nên tài chính cũng không hùng hậu cho lắm, vậy nên không thể làm quảng cáo, sản phẩm tiêu thụ cũng không được tốt, đặc biệt vào mùa đông, chủ yếu là các quầy hàng tạp hóa, lượng tiêu thụ cũng giảm mạnh.
Bởi vì Bạc Hà chưa làm qua công việc tiêu thụ bao giờ, nên không nhận lời mời làm liên tục mà chỉ nhận lời làm nhân viên tiêu thụ tạm thời để xem mình có năng lực trong lĩnh vực này hay không. Mấy ngày nay cô luôn ở trên mạng xem xét tình hình thị trường, xem làm thế nào để triển khai kế hoạch, trong lòng cô cũng đã hình thành nên được những ý tưởng của riêng mình, nếu là mùa đông, các quầy hàng trên đường đương nhiên không bán được, nên cô phải đi tiếp thị ở trong các trung tâm thương mại, phòng tập thể thao, phòng chiếu phim.
Mạnh Triển rất có hứng thú với những ý tưởng cô đưa ra, hai người nói chuyện hồi lâu.
Được thuê Bạc Hà thấy vô cùng vui vẻ. Cô hy vọng nếu mùa đông năm nay làm tốt, mùa xuân sang năm là có thể lấy được quyền kinh doanh một đại lý nhỏ, lợi nhuận khẳng định cao hơn tiền lương nhiều lắm.
Bạc Hà bắt đầu hằng ngày đến các quán bar, rạp chiếu phim, phòng tập thể thao để tiếp thị. Những ngày đầu luôn rất khó khăn nhưng cô kiên trì không bỏ cuộc, thuyết phục khách hàng, khai thác thị trường, đưa hàng miễn phí để quảng cáo, so với bạn đồng nghiệp thì thành tích của cô là tốt nhất, cô càng làm càng có niềm tin, một lòng chờ đợi mùa xuân đến, sẽ bỏ việc chuyên tâm đi khai thác thị trường.
Đảo mắt đến tết nguyên đán. Sáng sớm, Tương Lâm liền gọi điện thoại: “Bạc Hà đợi lát nữa Kỷ Lan đến đón cậu cùng Sở Tiếu Tiếu, đưa hai người đến nhà của mình trước.”
Bạc Hà nhanh chóng thu dọn này nọ, lại trang điểm nhẹ. Bởi vì chuyện công tác, cô cũng đã có thói quen hằng ngày đều trang điểm, nhưng hôm nay là ngày vui của Tương Lâm nên cô phá lệ trang điểm đậm hơn một chút, nhìn qua cho có không khí vui mừng.
Một lát sau Kỷ Lan đến dưới lầu, Bạc Hà cầm một chiếc túi vải liền nhanh chóng xuống lầu.
Cô hôm nay phá lệ xinh đẹp, thần thái sáng láng, hai mắt tô một lớp nhũ màu lục nhạt, có vẻ đặc biệt tươi mát quyến rũ. Môi đỏ mọng thản nhiên như mà mật đào, miệng anh muốn chảy nước miếng, lần trước sợ cô nổi bão anh không dám làm càn, thật sự vẫn còn chưa thỏa mãn.
Bạc Hà thấy anh cứ nhìn cô liền hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thích hợp?”
Kỷ Lan a một tiếng, ánh mắt xê dịch nói: “Cậu hôm nay mặc quần áo đen như vậy, cậu không phải phù dâu sao?”
Bạc Hà từ trong túi vải buồm lấy ra chiếc váy, nhìn Kỷ Lan cười cười: “Tôi sợ lạnh, đợi đến nhà Tương Lâm rồi thay.”
Kỷ Lan vừa thấy chiếc váy tâm lí lập tức bị dồn nén.
Cái này thực sự rất hở hang, gợi cảm quá đi, hôm nay là hôn lễ, nói trắng ra chính là dịp để bạn bè tụ họp, đến cơ bản toàn là nam giới, quả thực là nguy cơ ở bốn bề, cô mặc như vậy rốt cuộc là muốn bày trò gì?