Editor: Vợ Oh Willis (Kai’Sa Team)
Trong phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh hít thở của hai người.
Trịnh Thư Ý bọc mình trong chăn, nhắm mắt một lát, nỗi bất an cũng khó có thể nguôi bớt.
Một lát sau, ánh mắt của cô khẽ hé một đường nhỏ, dư quang mơ hồ có thể nhìn thấy Thời Yến đang ngồi tựa trên ghế sô pha, anh nghiêng nửa bả vai, hai chân cũng tùy ý mở rộng, cúi đầu nhìn điện thoại.
Giống như thật sự chuẩn bị chờ ở đây.
Anh ấy ngồi ở chỗ này, không nói lời nào cũng không làm gì khác lại mang đến một loại cảm giác an toàn khó hiểu.
Trịnh Thư Ý nghĩ, ít nhất sẽ không đau đến nỗi kêu trời gọi đất không ai trả lời.
Loại cảm giác bất an kia làm cho cô ngay cả đi ngủ cũng không dám tắt chuông điện thoại di động.
Lặng lẽ nhìn một hồi, Trịnh Thư Ý lấy điện thoại ra, để chế độ yên lặng, sau đó trở mình đưa lưng về phía anh, sau một hồi hai mắt cô cũng nhắm nghiền.
Đột nhiên, giọng Thời Yến vang lên.
“Đến cùng là đau bụng, đau đầu hay là đau ở đâu?”
Trịnh Thư Ý mở mắt ra, ấp úng nói: “Đau cái kia…”
Người ở phía sau trầm mặc.
Một hồi lâu, âm thanh lạnh như băng của anh lần nữa lại truyền đến.
“Ừm, ngày mai em tiếp tục mặc váy đi ra ngoài đi, áo ngắn tay cũng được, vậy sẽ không đau đớn.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Đàn ông thối, đến cùng có thể an ủi người ta không!
“Anh cho rằng em mặc váy là vì…” Cô túm lấy chăn mềm, “Còn không phải vì nhìn đẹp mắt.”
“Không mặc váy nhìn cũng đẹp.”
Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, quay đầu nhìn anh: “Hả?”
“Ngủ đi.”
-
Trịnh Thư Ý không nghĩ tới mình thật sự có thể ngủ trong tình thế như vậy.
Thời Yến cũng không nghĩ tới cô thật sự ngủ ngon như vậy.
Trên giường nửa ngày không có động tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đặn kéo dài.
Buổi chiều mùa đông dài dằng dặc lại yên tĩnh, bầu trời u u ám ám, nhưng mà chỉ sau hai ba giờ đã không còn ánh nắng sáng loáng nữa.
Gian phòng mở đèn hơi sáng, ánh đèn lay động trước mắt làm cho người ta khó mà trầm tĩnh.
Thời Yến hơi ngẩng đầu nhìn người trên giường, anh chậm rãi đứng dậy tắt đèn lớn trên đỉnh đầu, lại bật chiếc đèn ở cạnh giường.
Lúc này, điện thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên phát sáng.
Không có âm thanh, không có chấn động, màn hình hiện thông báo “Nhân viên chăn nuôi Vương nữ sĩ.”
Thời Yến nhìn thoáng qua Trịnh Thư Ý đang ngủ rất say, anh không quan tâm cuộc gọi kia, mặc cho nó tự cúp máy.
Nhưng sau mấy giây, điện thoại lại gọi đến, vẫn là “Nhân viên chăn nuôi Vương nữ sĩ" kia.
Trong nhà có nuôi thú cưng?
Cảm giác cú điện thoại này hình như rất gấp.
Thế là anh đưa tay, lúc chạm đến mái tóc tán loạn của Trịnh Thư Ý, động tác của anh dừng lại.
Vốn anh định gạt tóc trên mặt cô ra, bóp mặt cô.
Thế nhưng nhìn bộ dáng ngủ say của cô…
Thời Yến phút chốc cười cười, nắm sợi tóc của cô khều khều ở chóp mũi cô.
Một lần, hai lần, ba lần…
Thời Yến giống đùa, động tác lặp đi lặp lại không sợ làm phiền người khác.
“Làm gì đó…”
Một hồi lâu sau, Trịnh Thư Ý bị chọc tỉnh, cô rất không kiên nhẫn, con mắt cũng chẳng muốn mở ra.
Thời Yến: “Điện thoại.”
Trịnh Thư Ý nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp một hồi, mới nắm lấy điện thoại.
Thấy thông báo trên điện thoại, cô quệt quệt khóe môi, sau đó kéo dài giọng, gọi: “Mẹ….”
Thời Yến: “…”
Cái ghi chú này thật đúng là sáng tạo.
“Con đang ngủ…” Trịnh Thư Ý vuốt vuốt tóc, cũng không ngồi dậy.
Với hiểu biết của mẹ Trịnh Thư Ý, cô cũng không phải là một người thích ngủ lúc xế chiều, cho nên cảm giác có chút kì quái.
“Sao buổi chiều lại đi ngủ vậy?”
Nhưng Trịnh Thư Ý không muốn nói với bà mình không thoải mái, một người ở xa nhà, không có cớ gì làm cho người nhà ở xa ngàn dặm lo lắng.
“Không có việc gì, con buồn ngủ thôi.”
Đầu dây bên kia trầm mặc mấy giây.
“Không có việc gì? Vậy sao con không tìm Dụ Du nhà người ta?”
Trịnh Thư Ý vừa nghe đến hai chữ kia, phút chốc ngồi dậy.
Thấy động tác đột ngột này của cô, Thời Yến cũng nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt hai người bỗng nhiên va vào nhau, hai giây sau, Trịnh Thư Ý lại có chút chột dạ xoay mặt sang chỗ khác.
Cô gãi đầu một cái, “Mẹ, cuối tuần con không thể nghỉ ngơi một chút sao?”
“Cùng đi ăn một bữa cơm, cùng đi xem một bộ phim cũng là nghỉ ngơi mà.” Mẹ cô cảm thấy đây đều là vô cùng đương nhiên, “Gần đây không phải có bộ phim tình cảm gì đó sao? Mẹ nhìn thấy em họ con đăng trên vòng bạn bè, các con cũng đi xem thử đi.”
“Mẹ, thật sự là con…” Cô giương mắt liếc trộm, Thời Yến đã xoay người, “Thật không cần, mẹ chờ một chút, ăn tết về con lại nói cho mẹ.”
“Nói cái gì? Làm sao lại muốn về ăn tết mới nói với mẹ? Có phải con đột nhiên không để ý đến Dụ Du người ta không?”
Trịnh Thư Ý bất đắc dĩ cào gối đầu: “Không phải, chính là con…”
“Ý Ý à…” Mẹ đột nhiên đánh gãy lời cô, “Nếu con không thích thì nói với mẹ, mẹ sẽ không miễn cưỡng con.”
Trịnh Thư Ý nghe xong, lập tức gật đầu.
“Đúng đúng đúng, thật ra con không thích người kia.”
Nhưng cùng lúc, mẹ cô nói nốt lời còn chưa nói xong: “Mẹ tìm cho con người khác.”
Trịnh Thư Ý: “…”
“Vậy con nói cho mẹ, con thích kiểu nào?”
Ánh mắt Trịnh Thư Ý băn khoăn dừng trên bóng lưng Thời Yến, lẩm bẩm nói: “Không phải con gửi ảnh cho mẹ rồi sao?”
“Tút tút tút…”
Âm thanh báo bận vang lên bên tai, Trịnh Thư Ý đưa điện thoại đến trước mặt nhìn nhìn – đối phương đã cúp máy.
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Trịnh Thư Ý vuốt vuốt điện thoại, rơi vào một không khí yên lặng kì quái.
Cô luôn cảm thấy lúc mình vừa nghe điện thoại, ánh mắt Thời Yến như vô tình hay cố ý đang nhìn cô.
Giống như nghe được đối thoại của cô và mẹ.
Nhưng Thời Yến vẫn cứ không nói chuyện, yên lặng ngồi một bên, mặc kệ cho cô ở trong bầu không khí khẩn trương.
Cuộc đối thoại vừa rồi rơi vào tai anh, “Thật ra con thực sự không thích người kia.” “Không phải con gửi ảnh cho mẹ rồi sao?”, thật sự không khó để đoán được hoàn chỉnh cuộc đối thoại từ mấy câu đó.
Hồi lâu, Thời Yến thấy cô sờ sờ điện thoại, lại nắm tóc, lúc gần như đang muốn nói gì đó, Thời Yến đột nhiên mở miệng, trực tiếp cắt đứt lý do thoái thác của cô.
“Trong nhà em giục đi xem mắt?”
Trịnh Thư Ý: !!!
Làm sao mà anh ấy cảm giác chuẩn như vậy?
“Không, không có đâu.” Trịnh Thư Ý rút vào trong chăn, “Mẹ em nói muốn mua cho em một con chó.”
Thời Yến nhẹ gật đầu, “Vậy cô thích loại thế nào?”
“Ừm… Em thích ngoan một chút, nghe lời một chút,” Trịnh Thư Ý sờ sờ mặt, “Anh biết loại chó Trung Hoa kia không?”
Thời Yến: “…”
Không hiểu sao có cảm giác mình bị ám chỉ.
Ám chỉ cũng không có gì, chủ yếu là cô gái nhỏ này tâm địa gian xảo quá nhiều, hết lần này đến lần khác lại biểu hiện ra dáng vẻ thiên chân vô tà, làm cho lòng người buồn bực rối loạn nhưng lại không đành lòng tức giận với cô.
Hồi lâu sau, Thời Yến dời mắt, tự mình tiêu hóa cảm xúc xong anh mới nói ra: “Trịnh Thư Ý, mỗi ngày của em, thật sự làm cho người ta đau đầu.”
Khóe miệng Trịnh Thư Ý nở nụ cười, dáng vẻ làm bộ như nghe không hiểu, chớp chớp mắt: “Vậy em chia cho anh chút thuốc giảm đau.”
Thời Yến: “…”
Ánh mắt của anh trầm xuống, ngữ khí có chút nóng nảy: “Em còn ngủ nữa hay không?”
Trịnh Thư Ý lập tức nhìn thoáng qua thời gian, hai giờ rưỡi.
“Ngủ ngủ ngủ! Không phải ba giờ anh còn có hội nghị sao? Anh nhanh đi đi, em không sao rồi.”
Thời Yến bước hai bước tới gần, muốn nói chút gì, nhìn sắc mặt cô hơi yếu ớt, cuối cùng chỉ là kéo một lọn tóc rối bời của cô, “Ừm.”
-
Sau khi Thời Yến đi, Trịnh Thư Ý vẫn không ngủ.
Sau khi đau đớn qua đi, thân thể hư thoát mất sức, cô lật qua lật lại trên giường, luôn cảm thấy toàn thân không có sức lực.
Nằm trên gối đầu khó chịu một hồi lâu, cuối cùng cô mới nhớ tới.
Chưa! Ăn! Cơm!
Trịnh Thư Ý trở người, lúc đang muốn cầm điện thoại gọi thức ăn ngoài, chuông cửa phòng khách sạn vang lên.
Nhân viên phục vụ đẩy xe đến.
“Cô Trịnh, đây là bữa ăn cô gọi.”
Trịnh Thư Ý: “Tôi gọi?”
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Phòng cô không phải phòng 1026 sao?”
Trịnh Thư Ý sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, “Đúng, là của tôi, cảm ơn nha.”
Vừa quay đầu, cô đã gửi tin cho Thời Yến.
Trịnh Thư Ý: Cảm ơn ông chủ!
Thời Yến: Ai là ông chủ của cô?
Không biết là dây thần kinh nào của Trịnh Thư Ý bị hỏng, cô gõ liên tục hai chữ trả lời: Ba! Ba!
Thời Yến: …
Cô cũng không để ý sự im lặng này của Thời Yến là có ý gì, bụng cô trống trơn, không chờ nổi nữa bắt đầu ăn.
Vừa ăn được hai miếng, chuông điện thoại di động lại vang lên.
“Alo, đàn anh Trần, đã lâu không gặp.”
Trần Việt Định cười nói: “Đúng là đã lâu không gặp, gần đây em thế nào rồi?”
“Rất tốt, công việc khá bận bịu.”
Trần Việt Định và Trịnh Thư Ý là bạn thời đại học, cũng là người cùng quê.
Mà hai người lại cùng ở trong đội biện luận của trường, gặp nhau nhiều lần, dần dần trở thành bạn bè khác phái quan hệ tốt nhất.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp thì ai cũng có con đường của mình, cũng ít liên hệ.
Nhưng đã từng có tình thân quen, liên lạc lại cũng không thấy xa lạ gì.
“Là như thế này, tháng sau anh sẽ kết hôn.”
“Thật à?” Trịnh Thư Ý hơi ngạc nhiên, “Nhanh như vậy?”
“Cũng không nhanh, bọn anh đã tìm hiểu hai năm rồi.” Đoán chừng Trần Việt Định đang bận hôn chuẩn bị hôn lễ, liền nói ngắn gọn, “Hôn lễ vào mùng bốn, em đến được không?”
“Đến, đương nhiên đến!”
Trần Việt Định “Ừm ừm” hai tiếng, không nói gì khác, lại cảm thấy rõ ràng anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Thế nào, anh còn có chuyện gì sao?”
“Ừm thì… Thời gian trước anh