Editor: Vợ Oh Sehun (Kai’Sa Team)
Một lượt thích kia của Thời Yến ngoại trừ gây nên gợn sóng trong lòng Trịnh Thư Ý, còn làm cho đầu Tần Thời Nguyệt bao phủ đầy sương mù.
Khi cô nhận được thông báo nhắc nhở mới nhấn vào xem.
Cái gì? Cậu trẻ?
Thiếu chút nữa cô cho là mình bị hoa mắt.
Ở trong mắt Tần Thời Nguyệt, Thời Yến và Trịnh Thư Ý có bạn bè Wechat cũng không có gì kỳ quái, dù sao trước đó hai người cũng từng hợp tác với nhau, có mối liên hệ cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng nếu nói chỗ quái lạ là đêm khuya mà Thời Yến còn đi like dạo thì không phù hợp với logic hành vi nhất quán của cậu ấy.
Thật sự bạn bè chung của Tần Thời Nguyệt và Thời Yến không ít, nhưng cô chưa hề nhìn thấy bộ dạng tích cực của Thời Yến trong vòng bạn bè của mình.
Thậm chí cô còn tưởng Thời Yến tạo Wechat đơn thuần là vì công việc.
Nhưng nói là công việc, có một chú thường chịu trách nhiệm đăng tải các thông tin tin tức liên quan, cũng không thấy cậu trẻ của cô đăng gì.
Chớ nói chi là thích bài viết của một cô gái trong vòng bạn bè.
Còn là một tấm ảnh chụp bình thường không có lời nào.
Còn là lúc đêm khuya.
Tần Thời Nguyệt càng nghĩ càng thấy không đúng, ý nghĩ muốn bát quái làm cô ấn mở khung trò chuyện với Thời Yến, kích động.
Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng máu bát quái trong cô.
Được rồi, còn sống không tốt sao?
-
Phim còn chưa chiếu được một nửa, người trong rạp cũng đã vơi đi một nửa.
Hàng phía trước thoáng chốc trống rất nhiều ghế.
Một lát sau, người xung quanh Trịnh Thư Ý bắt đầu ngo ngoe muốn động, có cúi đầu thì thầm, có loay hoay điện thoại, phía sau còn truyền đến tiếng lẩm bẩm.
Mà trên màn hình lớn, nam chính nữ chính vẫn ngồi trên bờ biển trò chuyện về nhân sinh.
Khả năng là khán giả cũng muốn lôi đạo diễn ra để trò chuyện nhân sinh.
Trong rạp chiếu yên tĩnh bắt đầu bớt yên tĩnh, các loại cảm xúc hiện ra trong bóng tối mờ mờ.
Trịnh Thư Ý lặng lẽ nhìn thoáng qua Thời Yến, muốn biết anh có cảm thấy rất nhàm chán hay không.
Nhưng anh yên lặng nhìn màn ảnh.
Mặt mày giãn ra, ánh mắt nhu hòa.
Nhìn không giống như không kiên nhẫn, nhưng cũng không nhập tâm vào tình tiết phim.
Anh cứ ngồi như thế.
Trịnh Thư Ý thu hồi ánh mắt, tựa lên lưng ghế.
Bất tri bất giác cô cũng nhìn chằm chằm lên màn hình giống như Thời Yến.
Nhưng giống như cũng không chìm đắm vào trong kịch bản.
Bộ phim này trọn vẹn chiếu đủ một trăm hai mươi phút.
Lúc kết thúc, trong rạp chiếu phim chỉ còn hai người Trịnh Thư Ý và Thời Yến.
À không đúng, hình như còn người khác.
Hàng ghế sau lưng cô đột nhiên vang lên tiếng động.
“Dậy, ngu ngốc, dậy, hết phim rồi!”
Đây cũng là một người đàn ông, gặp người bạn đi cùng mình ngủ rất say, một bàn tay vỗ lên đầu người kia.
Cái tên béo tròn bị đánh tỉnh chà chà mặt, nhìn thấy phim cuối cùng cũng hết, nhịn không được mắng: “ĐM cái đồ chơi ngu xuẩn này thế mà cũng lấy tiền, CMN cậu nói xem cậu nghe ai nói cái này hay? Hai tiếng này ở kí túc xá ngủ không sướng sao?”
Người bạn kỳ thực cũng mới dậy, liền mặc kệ hắn.
Hai người cùng nhau đứng dậy, người béo kia nhìn thấy hàng phía trước còn có hai người ngồi, hắn thốt lên một tiếng “Ai ôi” sợ hãi và đầy thán phục.
“Cái bộ phim này CMN vậy mà có người có thể xem từ đầu tới cuối, bội phục, trâu bò thật.”
Người bạn lại cho hắn một bạt tay, thấp giọng: “Ngu xuẩn, người ta xem phim sao?”
Mập mạp không hiểu: “ĐM? Vậy là xem cái gì?”
Người bạn đi cùng: “Đáng đời cậu CMN ế từ lúc lọt lòng…”
Âm thanh của hai người đó càng lúc càng xa.
Nhưng cuộc đối thoại của họ cứ lượn quanh tai Trịnh Thư Ý thật lâu.
Thời Yến bên cạnh một mực không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, Trịnh Thư Ý không biết có phải anh cũng nghe thấy hay không, cô càng không biết phải làm sao bây giờ.
Cho đến khi chiếu xong đoạn cuối, cuối cùng Thời Yến cũng đứng lên.
“Đi thôi.”
Trịnh Thư Ý thấy thần sắc bình thản của anh liền vội vàng gật đầu.
“Đi thôi đi thôi, rất muộn rồi.”
Trên đường trở về, hai người ngồi ở sau xe, ai cũng không nói gì.
Loại yên lặng này rõ ràng là rất trầm tĩnh, lại làm cho Trịnh Thư Ý cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Cụ thể là biểu hiện – lòng bàn tay của cô râm ran nóng lên, đến cả nhiệt độ trong xe cũng có biến hóa rõ ràng.
Không tìm chủ đề để nói, cô sẽ rơi vào suy nghĩ miên man.
Cho đến khi sắp tới khách sạn, Trịnh Thư Ý rốt cuộc khô khan mở miệng: “Ừm, anh cảm thấy xem được không?”
Thời Yến: “Cái gì?”
Trịnh Thư Ý: “Phim hôm nay ấy.”
Thời Yến dường như hồi tưởng lại một lát. “Tạm được.”
“À…”
Trịnh Thư Ý gật gật đầu.
Thời Yến lại hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
“Em à, em cũng cảm thấy tạm được.”
Trịnh Thư Ý nói xong, thấy ánh mắt Thời Yến còn đang dừng trên mặt cô, cảm giác nóng râm ran loáng thoáng trong lòng bàn tay giống như bị gì đó dẫn dắt, chầm chậm lan ra toàn thân.
Cô vô thức muốn nói chuyện nhiều hơn để làm dịu không khí mập mờ xao động trong xe.
“Thật đẹp mắt.” Cô gật gật đầu, “Hình ảnh cuối cùng nữ chính tựa trong ngực nam chính quá đẹp, hai diễn viên thật xứng đôi, làm em lại tin tưởng vào tình yêu, quá ngọt ngào.
Thời Yến liếc cô một cái, “Một cảnh kia là nhân vật nam chính tưởng tượng, nữ chính qua đời rồi.”
Trịnh Thư Ý: “Hả?”
Thời Yến: “Nhân vật nam chính tự sát.”
Sửng sốt một chút, Trịnh Thư Ý nháy mắt mấy cái, biểu cảm thay đổi không có khe hở, “Đúng đấy, là như vậy đấy, nhưng đây không phải là một kết cục mỹ mãn sao? Hai người đến cuối sinh mệnh vẫn yêu người kia đến chết không thay đổi, đây không phải là tình yêu sao?”
Trịnh Thư Ý cong môi, cười khẽ: “Em có xem phim sao?”
Trịnh Thư Ý: “…”
Mãi đến khi xuống xe về khách sạn, lên thang máy, Trịnh Thư Ý còn đang suy nghĩ, cái này CMN làm sao mà nam chính nữ chính đều chết được?
Đây không phải là một bộ phim tình cảm ngọt ngào sao?
Không ngọt ngào vui vẻ gắn bó bên nhau sao?
Sao lại chết hết rồi?
Trách không được người xem đều đi hết sạch, hừ, lừa gạt.
Một tiếng “Tinh” vang lên, đến tầng.
Thời Yến cúi đầu nhìn Trịnh Thư Ý còn đang đắm chìm bên trong thế giới tinh thần của mình, nắm chặt tay cô, cất bước đi ra ngoài.
Một khắc ngón tay chạm vào nhau, Trịnh Thư Ý cấp tốc phục hồi tinh thần từ tình tiết bộ phim, cổ cô cứng ngắc, đưa mắt xuống nhìn tay của mình một chút, lại nhìn tay của Thời Yến một chút.
Đi hai bước đã đến cửa gian phòng.
Anh buông tay ra, nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ.
Một chuỗi động tác tự nhiên đến mức làm cho Trịnh Thư Ý cảm thấy anh muốn xem thời gian mới buông tay cô ra.
Ba giờ.
Thời Yến nhíu mày lại, cũng rất ngoài ý muốn, mình thế mà lại xem bộ phim rách này đến tận bây giờ.
“Ngủ ngon.”
“À.” Trịnh Thư Ý gật gật đầu, “Ngủ ngon.”
Nhưng mà vừa vào cửa, Trịnh Thư Ý lập tức lấy điện thoại ra, tìm tới giao diện Douban* của bộ phim này.
*Douban là một trong những đánh giá phim phổ biến nhất của Trung Quốc, với độ tin cậy và uy tín cao. (Google)
Cô xem qua giới thiệu vắn tắt kịch bản, lại nhìn mấy bình luận đầu tiên, trên đầu chậm rãi xuất hiện một cái chấm hỏi.
Cái này rõ ràng là kết cục viên mãn như cô đã nói mà?
Thời Yến có bệnh à?
Đến cùng là anh ấy có xem kỹ phim không vậy?
Trịnh Thư Ý: Vì sao anh gạt em?
Thời Yến cũng vừa về đến phòng, còn chưa ngủ.
Thời Yến: Tôi lừa em cái gì rồi?
Trịnh Thư Ý: Kết cục phim kia rõ ràng không phải là như thế!
Thời Yến: Ừm.
Thời Yến: Vậy vì sao em không nghiêm chỉnh xem phim?
Ngón tay Trịnh Thư Ý hơi dừng lại.
Nếu là mấy ngày trước, Trịnh Thư Ý có thể mặt không đổi sắc đánh ra mấy chục câu “Bởi vì em đang nhìn anh nha” “Anh ở bên cạnh em làm sao em còn tâm tư xem phim” các loại.
Nhưng lúc này, cô thủy chung không nói nổi mấy lời kia.
Trịnh Thư Ý: Ai cần anh lo.
Trịnh Thư Ý: Ngủ đây.
Thời Yến: Ngủ ngon.
-
Ngày đầu tiên của diễn đàn Krencher trôi qua trong sự hỗn loạn như vậy.
Sau đó chương trình hội nghị trở nên căng thẳng và bận rộn, Trịnh Thư Ý và Thời Yến đến mỗi hội trường, ngẫu nhiên sẽ được mời tham dự các bữa tiệc.
Bởi vì đều là người trong ngành, lại có Thời Yến ở bên cạnh, dựa vào mặt mũi của anh Trịnh Thư Ý lăn lộn như cá gặp nước.
Chuyến đi này, ngoài việc tiếp thu được những xu hướng vĩ mô tiên tiến nhất trong ngành hiện tại, Trịnh Thư Ý còn gắn kết được không ít nhân sĩ trong ngành, xem như thắng lợi trở về, vẽ lên một dấu chấm tròn viên mãn cho công việc năm nay.
Từ trước đến nay, tòa soạn của các cô không làm đến tận ba mươi mới nghỉ, lệ cũ hằng năm là kết thúc công việc vào ngày hai mươi tám, vừa vặn là thời gian phát tiền lương của tháng.
Bởi vì quý này Trịnh Thư Ý có hai bài viết có độ chú ý cao, tiền thưởng mười phần khả quan.
Thế là buổi chiều ngày nghỉ đầu tiên, cô liền đắc ý mà đi cửa hàng mua sắm.
Tối cô sẽ ngồi đường sắt cao tốc về nhà, đương nhiên là trước tiên cô phải đi mua đồ cho ba mẹ rồi.
Lễ vật của mẹ đã được chuẩn bị tốt rồi, là một chiếc khăn quàng cổ lông cừu, thêm một đôi vòng tay vàng, những thứ khác bà không có hứng thú.
Về phần ba…
Trịnh Thư Ý đi dạo cửa hàng hồi lâu cũng không biết ra tay như thế nào.
Mua quần áo hoặc là giày không nhất định là ông mang vừa, đến lúc đó trả lại rất phiền phức.
Lúc đi lên lầu một, cô trông thấy một cửa hàng đồng hồ, cuối cùng có chút ý tưởng.
Trịnh Thư Ý vừa mới vào cửa, nhân viên bán hàng đã đi lên đón.
“Mỹ nữ chọn đồng hồ sao?”
Trịnh Thư Ý vừa nhìn xung quanh vừa gật đầu.
Nhân viên bán hàng: “Là mình mang hay là tặng người khác ạ?”
Trịnh Thư Ý: “Tôi tặng người khác.”
Nhân viên bán hàng vừa dẫn cô đến quầy hàng kiểu mới vừa hỏi: “Là tặng cho nam hay nữ ạ? Tuổi chừng bao nhiêu?”
“Nam.” Trịnh Thư Ý cúi đầu nhìn tủ trưng bày, “Hơn năm mươi tuổi.”
Nhân viên mua hàng nhanh chóng đề cử một cái, Trịnh Thư Ý nhìn cũng thấy hợp ý, chỉ là giá cả hơi đắt một tí, gần hai vạn.
Nhưng mà cũng có thể chấp nhận được.
Trịnh Thư Ý muốn mua cái này, tùy ý nhìn thoáng qua, lại trông thấy một chiếc đồng hồ nữ chất liệu thạch anh.
Ánh mắt của cô chỉ dừng có hai giây, nhân viên bán hàng lập tức lấy ra