Editor: Vợ Anh Năm (Kai’sa Team)
Tuy nói là nghỉ, nhưng dịp tết cũng được xem như là thời gian bận rộn nhất trong năm.
Từ khi về nhà vào đêm hai mươi tám, Trịnh Thư Ý chưa từng được nghỉ ngơi, bị ba mẹ kéo đi tổng vệ sinh, mua sắm đồ tết, còn rút ra một ngày đi thăm họ hàng bị bệnh, cho đến tận đêm ba mươi tết mới chính thức nhàn rỗi.
Chạng vạng tối, ba bận rộn trong phòng bếp làm cơm tất niên, TV đặt trong phòng khách đang phát tiết mục cuối năm nhiệt huyết khí thế ngất trời.
Vương nữ sĩ ngồi trên ghế salon vừa cắn hạt dưa vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Trịnh Thư Ý đang loay hoay điện thoại di động.
“Mỗi ngày đều nhìn điện thoại, sớm tối như muốn chui vào trong cái điện thoại luôn ấy!”
Trịnh Thư Ý than một tiếng, “Con gửi lời chúc mừng năm mới cho lãnh đạo mà.”
“Vậy thì con rất tri kỷ đó.” Vương Mỹ Như như vô tình hay cố ý nói, “Vậy con có gửi lời chúc do Dụ Du không?”
“Gửi, con chúc anh ta năm mới đại cát, tiền tài như nước, công việc thuận lợi, thân thể khỏe mạnh, mẹ thấy thế nào, có đủ thành ý chưa? Gõ từng chữ từng chữ.”
Vương Mỹ Như hiển nhiên biết cô lại qua loa, “Không bằng con hẹn cậu ấy ăn một bữa cơm, ở trước mặt chúc cậu ấy, mẹ cảm thấy càng có thành ý hơn.”
Trịnh Thư Ý đang muốn phản bác một chút, đột nhiên cô nhìn thoáng qua điện thoại, lập tức đứng dậy đi về phía phòng mình.
“Con đang làm gì đó! Đến giờ ăn rồi!”
“Con biết!”
Một lát sau, Trịnh Thư Ý đi ra đúng lúc ăn cơm.
Hai vị trên bàn còn đang trò chuyện về Dụ Du.
“Công việc của thằng nhóc bận rộn, bận bịu đến hôm nay mới về đến nhà, người trẻ tuổi bây giờ làm việc thật vất vả.”
“Để người ta nghỉ ngơi thêm hai ngày, sau đó dẫn con gái cùng đi ăn bữa cơm đoàn viên.”
“Con không đi.”
Trịnh Thư Ý bỗng nhiên xuất hiện trên bàn cơm, dương dương tự đắc bưng bát cơm, khóe miệng còn mang theo ý cười, “Hai người đừng tác hợp nữa, con và anh ta không có liên lạc, mà…”
Trịnh Thư Ý gạt gạt cơm trong chén, chậm rãi ung dung nói: “Đối với tình cảm của mình con có sắp xếp rồi.”
Vương Mỹ Như hừ một tiếng tràn đầy xem thường, “Khi nào về cũng nói như vậy, cũng không thấy con sắp xếp an bài được cái gì cả.”
Trịnh Thư Ý vùi đầu ăn cơm không nói lời nào, khóe miệng lại hơi hơi vểnh lên.
Một hồi lâu mới nói thầm: “Sau này mẹ nhìn thấy sẽ dọa mẹ đấy.”
Ngay từ đầu, ba mẹ cô không xem lời cô nói là chuyện đáng để, cho đến đêm thứ ba.
“Sao mà mỗi ngày đến giờ này là chuồn đi gọi điện thoại?”
Vương Mỹ Như túm lấy tay áo Trịnh Túc, “Có phải là có tình yêu hay không?”
Ba ngày này, mỗi đêm gia đình họ đều đi nhà thân thích chúc tết, nhưng mà mỗi khi đến sáu bảy giờ, Trịnh Thư Ý bắt đầu không yên lòng và nhìn chằm chằm điện thoại, chưa đến một lát sau đã cầm điện thoại đi ra ngoài, một hồi lâu mới trở về.
Trịnh Túc bưng ly trà, nhìn thoáng qua ban công, “Nhìn thử xem.”
Trên ban công lộ thiên, Trịnh Thư Ý đang dựa vào lan can, tóc bị gió thổi tán loạn, mũi chân lại vểnh lên.
“Ngày mai phải tham gia hôn lễ rồi.”
“Là đàn anh đại học của em.”
“Gọi là đàn anh ấy, làm sao, lúc anh đi học có ai gọi anh là đàn anh không?”
Phía sau cửa, ba mẹ Trịnh Thư Ý liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ.
“Giọng điệu gọi điện thoại làm sao lại như vậy chứ.”
“Thì đó.”
--
Nhưng mà vừa cúp điện thoại, mặt mày Trịnh Thư Ý lại ủ rũ.
Nói đến hôn lễ ngày mai…
Trịnh Thư Ý nắm chặt một chiếc lá xanh rơi, bóp bóp trong tay.
Không thể nào không đi, đã muốn đi thì nhất định phải đẹp! Hơn! Tần! Nhạc! Chi!
Năng lực hành động của Trịnh Thư Ý ở phương diện này từ trước đến nay đều kinh người, sáng sớm hôm sau gội đầu tắm rửa make up, ngồi ở bàn trang điểm trọn vẹn hai giờ.
Lần thứ ba Vương Mỹ Như đẩy cửa ra, thấy cô còn đang loay hoay với mái tóc, nhịn không được nói: “Con là cô dâu à?”
Trịnh Thư Ý xoắn xoắn đuôi tóc, thấp giọng nói: “Mẹ không cần lo cho con.”
Hôn lễ hôm nay cô chỉ xuất hiện một mình, vậy thì phải xuất ra khí thế không thua kém hai người.
Dựa theo kinh nghiệm đi dự hôn lễ của Trịnh Thư Ý, chủ nhà bình thường sẽ chia bàn khách khứa theo quan hệ, cùng là bạn đại học tất nhiên sẽ được sắp xếp ngồi cùng bàn.
Nhưng Trần Việt Định hiển nhiên là đặc biệt cân nhắc cho Trịnh Thư Ý, sắp xếp cô vào bàn thân thích họ hàng của mình, còn nhờ chị em họ của mình chiêu đãi khách cho tốt.
Nhưng mà trời không chiều lòng người, Trịnh Thư Ý vừa tới, một bàn bạn đại học kia có mấy người nhìn quen mắt đã nhìn thấy cô.
Mọi người không rõ tình huống, tự nhiên cảm thấy Trịnh Thư Ý muốn ngồi cùng bàn với họ, liền nhiệt tình chào hỏi, làm cho cô và Trần Việt Định không biết xử lý như thế nào cho tốt.
Mặc kệ như thế nào thì đây là hôn lễ của bạn học, Trịnh Thư Ý cũng không muốn gây thêm nhiều phiền phức, đành phải đi sang kia ngồi.
Một bàn này mặc dù đều là bạn học ở đại học Kinh tế tài chính, nhưng đại đa số cũng là quen biết sơ sơ, cũng không tính là quen Trịnh Thư Ý, sở dĩ nhiệt tình như vậy là do hiếu kỳ với tình hình gần đây của hoa khôi giảng đường năm nào.
Sau khi cô ngồi xuống, mọi người liền mồm năm miệng mười hàn huyên, một hồi hỏi công việc, một hồi lại quan tâm cuộc sống.
Vốn cho rằng chủ đề cứ trôi qua như vậy, đột nhiên có một nữ sinh nhớ tới chuyện cũ, nói ra: “Hả? Tôi nhớ bạn trai cô là học đệ cùng chuyên ngành nhỉ? Có quan hệ rất tốt với Trần Việt Định đấy, các người không đi cùng nhau sao?”
Cô ta nói như vậy, tất cả mọi người mới nhớ là có chuyện như thế.
“Chia tay rồi.” Trịnh Thư Ý lạnh nhạt nói, “Tôi không biết hôm nay anh ta có tới hay không, cũng không có liên quan gì tôi.”
Cô vừa dứt lời, nữ sinh bên cạnh Trịnh Thư Ý nhìn thoáng qua lối đi, động tác cắn hạt dưa đột nhiên dừng lại: “Ách…”
Cả một bàn người, bao gồm cả Trịnh Thư Ý đều nhìn về hướng cửa vào.
Dưới cổng vòm hoa tươi chỗ cửa ra vào, cô dâu chú rể đang ở đó tiếp đón khách, Nhạc Tinh Châu mặc cả người quần áo trang trọng, cười nói chuyện với Trần Việt Định.
Mà Tần Nhạc Chi đang kéo cánh tay anh ta, bắt tay với Trần Việt Định, sau đó ánh mắt cô ta nhìn thoáng qua bên trong – chuẩn xác khóa chặt trên người Trịnh Thư Ý.
Hai người vừa xuất hiện, không cần người bên cạnh giải thích, cả bàn cũng hiểu rõ tình huống gì đang xảy ra.
Bàn ăn vừa rồi trò chuyện khí thế ngất trời, trong nháy mắt nghẹn lại.
Nhưng người ở bàn này cũng không có quan hệ đặc biệt tốt với Trịnh Thư Ý và Nhạc Tinh Châu, không có ý thiên vị ai đúng ai sai, đều tự nhiên dời sang chủ đề khác.
Chỉ là đã biết được chuyện này, trong nháy mắt bầu không khí khó tránh khỏi trở nên cứng ngắc.
-
Lúc Nhạc Tinh Châu dẫn Tần Nhạc Chi tới mới thấy Trịnh Thư Ý cũng ở đây.
Anh ta còn cho là cô sẽ không tới.
Hoặc là nói, nếu cô có tới cũng sẽ tránh không chạm mặt anh ta.
Thế mà…
Lúc sắc mặt anh ta đang vi diệu, Tất Nhược San thoải mái ngồi xuống, gật đầu chào hỏi với mọi người trên bàn.
Cô ta lại quay đầu nhìn thẳng vào Trịnh Thư Ý.
Mà Trịnh Thư Ý đang dựa vào ghế, mặt không đổi sắc nghịch điện thoại.
Các bạn học vốn muốn cùng trò chuyện với Nhạc Tinh Châu tình hình gần đây để tránh tình huống xấu hổ, bây giờ không có ai nói gì với anh ta nữa.
Cả bàn người đang tán gẫu, chỉ có ba người này giữ im lặng, phảng phất như họ ở một nơi khác, bầu không khí càng ngày càng trở nên kì quái.
Cũng may bọn họ tới cũng không sớm lắm, hôn lễ nhanh chóng chính thức bắt đầu, sự chú ý của mọi người đều bị cô dâu chú rể trên sân khấu hấp dẫn, có lý do chính đáng làm dịu khung cảnh lúng túng.
Một chuỗi các nghi thức, người dẫn chương trình ra sức điều tiết không khí hiện trường, nhóm quý khách rộn rã vỗ tay, nhất thời không khí náo nhiệt vô cùng.
Cuối cùng dưới sự sắp xếp của người dẫn chương trình, cô dâu đưa lưng về phía khách khứa, giơ cao bó hoa lên.
Nhóm nam nữ độc thân phía dưới đều đứng lên, xoa tay chuẩn bị cọ một chút hỉ khí.
Theo âm thanh ồn ào của hiện trường, cô dâu tung hoa thành một đường hình vòng cung, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, hoa vững vào rơi vào trong tay Trịnh Thư Ý.
Đột nhiên có một vật từ trên trời rơi xuống, Trịnh Thư Ý sửng sốt một chút, cô cầm lấy bó hoa, trong tiếng người huyên náo có chút không biết phải làm sao.
“Chúc mừng người may mắn!” Người dẫn chương trình vô cùng tận tụy với công việc, hai ba bước đi tới, hô về phía Trịnh Thư Ý: “Nào, đưa Microphone cho vị mỹ nữ kia.”
Trong tay bị nhét vào một cái Microphone, Trịnh Thư Ý mơ hồ đứng dậy, đối diện với ánh mắt tỏa đầy hào quang của mọi người, cô suýt không biết phải làm thế nào.
“Vị mỹ nữ kia có bạn trai chưa?”
Vốn là một vấn đề trong nghi thức, nhưng người bị hỏi lại là Trịnh Thư Ý.
Nhạc Tinh Châu nghĩ tới điều gì, lập tức ngước mắt nhìn Trịnh Thư Ý.
Tần Nhạc Chi cũng như thế, nhưng suy nghĩ của cô ta khác với Nhạc Tinh Châu.
Gặp tình huống như vậy, một bàn bạn học lại ngửi thấy không khí kỳ diệu, nhất thời càng yên tĩnh hơn.
Trịnh Thư Ý nâng cằm, cười nói: “Tôi có bạn trai nha.” Dù cô mười năm chưa từng gặp sinh vật giống đực thì lúc này cũng sẽ nói mình có bạn trai.
Thế nhưng Nhạc Tinh Châu lại thay đổi sắc mặt.
Tần Nhạc Chi cũng giống vậy, cô ta hơi giật giật khóe miệng.
“Cú tung hoa này đúng là ý trời rồi, mỹ nữ và bạn trai nhất định sẽ tu thành chính quả.”
Người dẫn chương trình lại nói thêm rất nhiều điều tốt lành xong, Trịnh Thư Ý mới ôm hoa chậm rãi ngồi xuống.
Trong bữa tiệc lại bình lặng lại.
Trịnh Thư Ý nhìn hai người đối diện một cái, ở ngay trước mặt bọn họ, mỉm cười cầm điện thoại nâng bó hoa lên chụp một tấm ảnh.
Sau đó gửi cho Thời Yến.
Cô không nói gì, chỉ gửi một tấm ảnh như thế.
Rất nhanh, Thời Yến trả lời: Hôn lễ chơi vui không?
Trịnh Thư Ý ngoài cười nhưng trong không cười gõ chữ: Không dễ chơi.
Thời Yến: ?
Trịnh Thư Ý: Em gặp người đáng ghét, rất khó chịu, không vui.
Trịnh Thư Ý: Vò đầu.gif
Gửi xong tin nhắn này, cũng vừa lúc cô dâu chú rể đến mời rượu, Trịnh Thư Ý để điện thoại di động xuống, bưng ly đứng dậy.
Uống một ngụm nước trái cây vào bụng, các tân khách tùy ý.
Tần Nhạc Chi ngồi ở chỗ đối diện Trịnh Thư Ý, một lát lại bảo Nhạc Tinh Châu múc canh cho cô ta, một lát lại bảo lột tôm, giọng điều ỏn à ỏn ẻn, khiến cho cả bàn người đỉnh đầu cũng run lên.
Loại tình huống này, đàn ông cảm thấy không có gì, phụ nữ mẫn cảm lại có thể get được sự cố ý của Tần Nhạc Chi.
Đại khái là xuất phát từ tâm lý đồng tình, có người nhìn không nổi cô ta cố ý khoe ân ái, cố ý thoải mái hỏi Trịnh Thư Ý: “Ài, Thư Ý, khi nào cậu định kết hôn?”
Vừa nói xong, thần kinh nhạy cảm của Nhạc Tinh Châu bị hấp dẫn, động tác lột tôm trên tay ngừng lại, ánh mắt lấp lóe, chú ý đến câu trả lời của người đối diện.
Trịnh Thư Ý đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, không có phương pháp ứng đối tốt, chỉ có thể cười gượng nói: “Vẫn chưa cân nhắc đến vấn đề này.”
“Hẳn là cũng nhanh thôi.” Cô gái kia còn nói: “Lần này bạn trai cậu không đi cùng cậu à? Là người nơi khác sao?”
Trịnh Thư Ý cụp mắt, nhẹ gật đầu.
Tinh thần Nhạc Tinh Châu hơi hoảng loạn, con tôm vốn nên bỏ vào trong chén của Tần Nhạc Chi, lại bị ném vào mâm đựng rác.
Tần Nhạc Chi lạnh lùng nhìn anh ta.
“Bạn trai cô làm nghề gì vậy? Cùng nghề với chúng ta sao?”
Trịnh Thư Ý “Ừ” một tiếng.
“Rất tốt nha, đồng hành có tiếng nói chung, bình thường trong công việc còn có thể giúp đỡ chút gì đó, ài, cũng là phóng viên hả?”
“Không phải.” Trịnh Thư Ý nói khẽ.
“À, vậy là trong giới tài chính? Rất tốt, đàn ông trong giới tài chính đều có trình độ cao, điều kiện tốt.”
Cô gái kia vốn có ý giúp Trịnh Thư Ý một trận này, cố ý nói như vậy.
Làm sao Tần Nhạc Chi lại không nghe ra ý tứ của cô ấy, cô ta kìm nén bực bội rất lâu, rốt cuộc đến đây cũng lạnh giọng mở miệng: “Đúng vậy nha, theo tôi biết, không phải chỉ có mỗi trình độ cao, tất cả mọi mặt đều rất ưu tú.”
Vừa mới nói xong, mọi người đang giả vờ không ăn dưa đều đồng loạt nhìn về phía Tần Nhạc Chi.
Đây, đây là tình huống gì?
Cả Nhạc Tinh Châu cũng mơ hồ.
Tần Nhạc Chi khuấy khuấy cái