Edit: Nữ vương Nữ Nhi Quốc (Kai’sa Team)
Đánh xong trận này, Trịnh Thư Ý rốt cuộc cũng có thể toàn tâm toàn ý xem phim.
Nhưng bây giờ bộ phim đã chiếu hơn một nửa thì Trịnh Thư Ý mới bắt đầu xem, cô không nắm được mạch phim.
Cô nhích lại gần Thời Yến, hỏi: “Nam nữ chính vẫn chưa yêu nhau sao?”
Thời Yến nhìn màn ảnh, bình tĩnh nói: “Đây không phải nam chính.”
“Hả? Có thật không?” Trịnh Thư Ý quên luôn việc ăn bỏng ngô.
Chẳng phải bộ phim này tên là《Hoa hảo nguyệt viên 》sao? Vậy nữ chính đang ôm ôm hôn hôn với ai thế?
Vả lại, nhân vật nam này chiếm nhiều đất diễn trong bộ phim này nhất, anh ta không phải nam chính thì là ai?
Nhưng đến hai mươi phút cuối, đạo diễn kéo nhanh tiến độ như thể không đủ kinh phí vậy, chỉ trong mười cảnh đã xong đoạn bạn trai cũ vì sự nghiệp mà vứt bỏ nữ chính, ngay sau đó, nữ chính lập tức lao vào vòng tay người đàn ông khác, hơn nữa còn nhanh chóng chuẩn bị kết hôn, khán giả đều sửng sột, thậm chí còn quên cả chửi.
Không chịu nổi tiến độ phim như vậy, Trịnh Thư Ý không khỏi bắt đầu suy nghĩ linh tinh, “Hả? Thì ra vai nam chính chỉ có đất diễn trong hai mươi phút cuối như vậy?”
Thời Yến nghiêng đầu, liếc nhẹ cô một cái, không nói gì.
Cuối cùng, nữ chính tự tay đưa thiệp mời đến trước mặt người đàn ông đã từng yêu sâu đậm nhiều năm, chọc giận anh ta đến nỗi run tay xé tan bức thiệp ra hàng nghìn mảnh. Trịnh Thư Ý ôm bỏng ngô, bị tình tiết này làm cho chấn động, mắt cũng quên chớp.
“Nữ chính này ác thế nhỉ?”
Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Thời Yến.
“Cố ý chọn thời điểm sự nghiệp anh ta đang trong giai đoạn mấu chốt để đưa thiệp mời, nhẫn tâm quá.”
Trịnh Thư Ý gật đầu.
“Ừm ừm.”
Thời Yến: “Đáng lẽ nên chờ một chút.”
Trịnh Thư Ý: “Đúng vậy.”
Thời Yến: “Mời anh ta đến uống rượu đầy tháng.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Cô nhét hai hạt bỏng ngô vào miệng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sao cảm giác như Thời Yến vừa chỉ cây dâu mắng cây hòe thế?
Trịnh Thư Ý càng nghĩ càng cảm thấy Thời Yến có ý này, cho nên, lúc bộ phim hạ màn, cô đột nhiên nói: “Nhưng mà em nghĩ, phụ nữ không nhẫn tâm cũng không ổn.”
Cô đứng dậy với Thời Yến, sau đó theo anh ra ngoài: “Đúng không?”
Vừa dứt lời, không biết dưới chân Trịnh Thư Ý đạp phải thứ gì, cô bỗng khuỵu chân.
Dưới ánh đèn vàng, Thời Yến đỡ cô.
Trịnh Thư Ý: “…”
Lúc bốn mắt nhìn nhau, cô bỗng có dự cảm, Thời Yến chắc sắp âm dương quái khí nữa rồi.
Nhưng Thời Yến chỉ nhìn cô như vậy, đột nhiên cười một tiếng, sau đó buông lỏng tay, xoay người đi về phía cửa ra.
Không hiểu làm sao.
Trịnh Thư Ý ôm thùng bỏng ngô mình chưa ăn xong đi ra ngoài.
Khán giả trong rạp đổ xô ra ngoài cùng một lúc, giữa tiếng người huyên náo, 80% đều chửi bới tình tiết bẻ lái khét lẹt này.
Ai mà ngờ cái tên mỹ miều như vậy lại đi đôi với tình tiết thế này.
Trịnh Thư Ý không hiểu sao thư ký của Thời Yến lại chọn bộ phim như vậy, có phải bình thường bị Thời Yến chèn ép lâu rồi, cho nên tìm cách trả thù anh không?
Thật ra thì cô thư ký cũng ngây thơ, nghĩ rằng đang giai đoạn lễ tình nhân, rạp phim sẽ chiếu những bộ phim tình cảm tốt đẹp, huống chi cái tên này vừa nghe liền thấy viên mãn, vòng bạn bè còn có rất nhiều người đề cử, nói “Lễ tình nhân này mọi người nhất định phải dẫn người yêu đi xem《Hoa hảo nguyệt viên 》nhé! Đề cử đề cử!”
Đi ngang qua nhà vệ sinh, bên trong có không ít người đang chụp ảnh, tuy Trịnh Thư Ý không uống nước, nhưng lại muốn đi vào dặm lớp makeup.
Bởi vậy, cô nhét thùng bỏng ngô cho Thời Yến.
“Cầm giúp em một chút, em đi nhà vệ sinh.”
Trong nháy mắt mà cô xoay người, Thời Yến nhìn thấy một vật sáng lấp lánh tuột xuống khỏi cổ Trịnh Thư Ý.
Nhưng mà người đã chạy về phía nhà vệ sinh mất rồi.
Thời Yến ngồi xuống, nhặt sợi dây chuyền kia lên.
-
Lúc Fiona ra ngoài cùng bạn thì thấy Thời Yến đang đứng bên cửa sổ cạnh thang máy.
Anh đứng một mình, nhưng lại cầm thùng bỏng ngô của cô cái kia trong tay.
Vừa trông có vẻ không ăn nhập, vừa trông như chuyện hiển nhiên.
Fiona chào bạn, sau đó đi thẳng về phía Thời Yến.
“Anh Thời.”
Thời Yến nhìn sang, hơi gật đầu.
Fiona dựa vào cửa sổ, nhìn quanh bốn phía rồi tự nhủ: “Em nghe Quan Tế nói anh có một cô cháu gái chỉ kém anh vài tuổi.”
Cô ta quan sát vẻ mặt của Thời Yến, dùng giọng vô cùng thoải mái để che giấu ý dò xét trong lời nói, “Cái cô vừa nãy là cháu gái anh sao? Xinh thật đấy.”
“Cô ấy không phải cháu gái của tôi.”
Khi Thời Yến nói lời này, anh không có bất cứ cảm xúc gì, lời nói cũng không mang nhiệt độ.
Khóe miệng của Fiona hơi cong lên.
Cô ta đang định nói tiếp thì lại nghe Thời Yến bổ sung thêm một câu: “Nhưng đúng là xinh thật.”
“…”
Fiona mím môi, cụp mắt điều chỉnh cảm xúc, sau đó cười nói: “Đúng rồi, em đã đặt trước bữa tối, anh muốn đi cùng không?”
“Không cần đâu.”
Thời Yến ngẩng đầu, tầm mắt vượt qua đỉnh đầu Fiona, “Cô ấy khá sợ người lạ.”
Anh vừa dứt lời, Fiona cũng lập tức nghe thấy giọng của Trịnh Thư Ý.
Cô vừa quay đầu lại, thấy Trịnh Thư Ý đang sánh bước với một đôi vợ chồng trung niên, còn bàn tán rất rôm rả.
Trịnh Thư Ý: “Đúng đúng đúng, phim này lừa người quá, đang dịp lễ tình nhân mà chiếu bộ phim này, chắc đạo diễn đang trả thù xã hội nhỉ?”
Người phụ nữ: “Chắc cháu không biết rồi, cô nghe đồn, hình như ban đầu đây là một bộ phim tình cảm ngọt ngào dành cho lễ tình nhân, đến khi quay sắp xong thì nam chính đắc tội nhà đầu tư, sau đó đột nhiên trở thành nam phụ.”
Trịnh Thư Ý: “Hả?? Có thể như thế sao???”
Fiona: “…” Hay cho một cô gái sợ người lạ.
-
Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài rạp chiếu phim.
Thấy Thời Yến và Trịnh Thư Ý đi ra, anh ta lập tức xuống xe mở sẵn cửa cho bọn họ.
Nhưng Thời Yến vừa bước chân định lên xe thì lại cảm giác người phía sau vẫn không có động tĩnh.
Anh quay đầu, thấy Trịnh Thư Ý đang đứng yên một chỗ, ôm nửa thùng bỏng ngô bảo bối, mũi chân niễn trên mặt đất, cố làm ra vẻ ngượng nghịu.
“Khí trời hôm nay đẹp thật đấy.”
Thời Yến không thu chân đã bước lên xe lại, “Em lại muốn làm gì?”
Trịnh Thư Ý: “Em không muốn ngồi xe, anh đi với em một lát đi mà.”
Hoàng hôn sau cơn mưa, ráng mờ tỏa vạn hướng, ánh sáng kỳ dị phía chân trời rực rỡ chói mắt, nhẹ nhàng hắt lên người đi đường như một tấm sa mỏng màu vàng ấm áp.
Thời Yến nhìn Trịnh Thư Ý, thái độ không rõ ràng.
Trịnh Thư Ý lẽ thẳng khí hùng nói: “Xem phim cũng xem xong rồi, giờ đi bộ với nhau mấy bước nữa thì sao nào? Đã phục vụ thì phải làm cho trót chứ.”
“Phục vụ?”
Chân mày Thời Yến khẽ nhướng, tay chống trên cửa xe, không hề có ý muốn sang đó, “Anh phục vụ em?”
Trịnh Thư Ý cảm thấy lý lẽ mình hơi cong mất rồi.
“Cũng không phải ý đó…”
“Ai đang kiếm hiệu suất?” Thời Yến rốt cuộc vẫn đi tới, “Anh à?”
Trịnh Thư Ý: “…”
“Lên xe lên xe!” Cô vung tay đi về phía trước. “Dù sao thì em cũng đang mang giày cao gót, không muốn đi bộ lắm.”
Lúc đi ngang qua Thời Yến, cô bỗng bị anh kéo lại.
Vừa đứng yên, Thời Yến nhìn cô một lúc, sau đó luồn hai tay qua mái tóc cô, vòng ra đằng sau cổ.
Sự gần gũi đột ngột trong giờ khắc này khiến trái tim của Trịnh Thư Ý đập loạn.
Gần như là phản xạ có điều kiện, cô lập tức nín thở, nhắm hai mắt lại.
Trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, cảnh tượng vừa rồi đã đẹp đến nỗi lay động anh sao?
Nhưng, nhưng mà, ở nơi đông người thế này, ôm hôn như vậy không hay lắm đâu.
Ven đường còn có rất nhiều học sinh tiểu học, hai người mà bị nhìn thấy thì sẽ làm hư trẻ con mất.
Cả mấy bà bác cao tuổi đang đi tản bộ nữa, bọn họ chắc sẽ thấy cay mắt lắm nhỉ.
Aiz.
Có đôi khi, đàn ông không kìm hãm được tính xâm lược thật sự khiến người ta phiền lòng quá.
Trịnh Thư Ý đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận nụ hôn trước mặt mọi người, nhưng đợi mãi mà nụ hôn vẫn chưa rơi xuống.
Ngược lại, tóc sau gáy cô bị Thời Yến vén lên một chút, sau đó, anh buông tay ra, cụp mắt nhìn Trịnh Thư Ý.
“Em đang làm gì thế?”
Trịnh Thư Ý lập tức mở mắt ra, cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thời Yến, đồng thời cảm giác trên cổ mình có thêm một đồ vật lạnh lẽo.
“…”
Cô kéo khóe miệng, cười một tiếng, “Không có gì, hít thở không khí trong lành sau mưa một chút thôi.”
“…”
Thời Yến hiển nhiên không tin cô nói nhảm, anh cúi người xuống, sáp đến gần.
“Cho rằng anh định hôn em?”
Hôm nay, anh ra ngoài từ văn phòng, quần áo nghiêm túc đứng đắn, vậy mà giọng điệu lại rất ngả ngớn.
Trịnh Thư Ý vươn cổ, trong đầu nghĩ, dù sao thì cô cũng chẳng phải người đứng đắn gì trong mắt Thời Yến, liền thẳng thắn nói: “Đúng vậy, thì sao nào?”
Thời Yến không rời mắt, ngữ khí bỗng trở nên hơi lạnh: “Anh không có thói quen hôn nhau ở nơi đông người.”
Anh nhìn Trịnh Thư Ý chằm chằm, suy nghĩ phiền não trong lòng đang âm thầm tranh đấu.
Sao, trước kia hay làm vậy với bạn trai cũ lắm à?
Thế nhưng Trịnh Thư Ý không hiểu được ý mà Thời Yến muốn biểu đạt.
Cô bỗng người một tiếng, hai mắt sáng lên: “Vậy chỉ cần không ở nơi đông người là có thể sao?”
Thời Yến: “…”
Cơn ghen bỗng dưng bị nụ cười này của cô bóp nát trong lồng ngực, rất khó để tụ lại.
Nhưng Thời Yến không cam tâm như vậy.
Chỉ là, đến cả tư cách nổi giận anh cũng không có, đành mặc cho nó trở thành một cảm xúc khó tả mà thôi.
Bóng cây loang lổ đưa nụ cười yếu ớt của Thời Yến vào hư vô.
“Vậy vừa rồi em không lên xe với anh?”
Trịnh Thư Ý: “… Ôi chao!!!”
“Anh đã nói từ trước rồi!” Cô cười híp mắt, kéo cánh tay Thời Yến, làm bộ muốn lên xe.
Chẳng qua là cô kéo rất nhẹ, gần như không dùng sức, Thời Yến bị kéo nhẹ một cái nhưng không di chuyển chút nào.
Thời Yến: “An phận một chút.”
Trịnh Thư Ý thu tay đàng hoàng.
Cô dĩ nhiên không xem lời của Thời Yến là thật, cô chưa ngu ngốc đến mức ấy.
Hoàng hôn tắt dần, đường phố ồn ào náo nhiệt, Thời Yến cầm nửa thùng bỏng ngô trong tay, trên người tỏa ra vài phần hơi thở trần gian.
Anh phối hợp với bước chân của Trịnh Thư Ý, đi thật chậm rãi, giẫm từng bước một lên phiến đá lót đường, kéo thời gian trôi qua thong thả một chút.
“Ngày mai em đi xem triển lãm tranh với Tần Thời Nguyệt à?”
Anh bất ngờ mở miệng, Trịnh Thư Ý “à” một tiếng, “Anh biết rồi còn hỏi, muốn làm gì, muốn đi cùng hay sao?”
Thời Yến không để ý đến cô, tự nhủ: “Em trông chẳng giống người thích thưởng thức tác phẩm nghệ thuật…”
Trịnh Thư Ý bỗng ngắt lời anh: “Sao em trông không giống? Em trông thô tục sao? Rất không có phẩm vị sao?”
Thời Yến cạn lời, nghiêng đầu nhìn Trịnh Thư Ý, cô thì vẫn không buông tha: “Hôm nay anh nhất định phải nói cho ra lẽ, rốt cuộc anh có ý gì?”
Song Thời Yến vẫn không trả lời cô, “Tuy Tần Thời Nguyệt học Giám định và thưởng thức nghệ thuật, nhưng anh rất rõ trong bụng nó có bao nhiêu giấy mực.”
“Cho nên.”
Anh dừng lại, giọng bất cần, nhưng ý tứ trong câu chữ lại hết sức rõ ràng, “Hai người các em định lén lút làm gì?”
Trịnh Thư Ý bị anh truy hỏi, có chút chột dạ.
Cô cũng không thể nói thẳng là cháu gái anh muốn theo đuổi người ta.
Sao não người đàn ông tên Thời Yến này lớn thế nhỉ, sao đến loại chuyện này cũng có thể đoán ra?
“Vậy anh tự đi hỏi cháu gái anh đi.” Giọng của Trịnh Thư Ý nhỏ đi rất nhiều, lộ hết vẻ mất tự tin, “Em không thân với em ấy như anh mà.”
Thời Yến nhẹ giọng nói: “Hai người còn có bí mật.”
Trịnh Thư Ý im lặng một hồi, bỗng không muốn lừa giấu anh, cho nên nói: “Thật ra là Tiểu Nguyệt muốn làm quen với một người bạn của em, bởi vậy mới nhờ em hẹn giúp.”
“Ồ?” Thời Yến thản nhiên hỏi, “Bạn nào?”
“Một người… thì…”
Trịnh Thư Ý lộ vẻ xoắn xuýt, không biết nên nói với anh như thế nào.
Một người bạn quen biết nhờ xem mắt?
Thời Yến cảm nhận được sự do dự của cô, anh nhìn xuống: “Nam?”
Trịnh Thư Ý: “…”
Cô gật đầu.
Thời Yến nhướng mắt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, “Người bạn xem mắt với em á?”
Trịnh Thư Ý: “…”
“Cái gì mà xem mắt hay không xem mắt.” Trịnh Thư Ý nói, “Anh đừng ăn nói thô bỉ như vậy.”
Thời Yến như bị cô chọc cười, anh gật đầu, khóe miệng cong cong.
“Ừ, anh thô bỉ.”
Trịnh Thư Ý liếc anh một cái, trông có chút không vui.
Cô lại lẩm bẩm: “Còn hẹp hòi.”
“Anh hẹp hòi?”
Thời Yến đột nhiên dừng bước, nhìn Trịnh Thư Ý, lời đã đến cổ họng, nhưng không chịu nói ra.
Nếu anh hẹp hòi, bây giờ cô còn đứng yên lành trước mặt anh được hay sao?
Nếu đổi thành một người bạn khác bên cạnh anh, ví dụ như Quan Tế, một người đàn ông tốt tính như vậy, nếu bị một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện lợi dụng làm công cụ trả thù bạn trai cũ, có lẽ anh ta sẽ không ra tay tàn nhẫn làm cái gì, nhưng chắc chắn sẽ không qua lại với nhau cho đến hết đời.
Anh cứ trầm lặng nhìn Trịnh Thư Ý như vậy.
An thấy Trịnh Thư Ý bỗng rụt rè, vội sửa chữ, “Không có, anh rộng rãi nhất, cho nên mai anh có muốn đi cùng không?”
Thời Yến: “Không đi.”
Trịnh Thư Ý: “… Không đi xem anh chàng mà cháu gái anh để ý trông ra sao à?”
Thời Yến khôi phục bước chân chậm rãi, nói không nhanh không chậm: “Người xem mắt được em vừa ý thì có thể kém chỗ nào?”
Trịnh Thư Ý được lời này của anh dỗ cho cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng hơi muốn trợn mắt.
Sao tự khen mà cũng vòng vo thế?
Đợi một hồi.
“Em vừa ý anh ấy lúc nào?”
Thời Yến cười một tiếng, không nói gì.
Trịnh Thư Ý cũng không so đo chuyện này với anh nữa, cô kéo tay áo anh, “Anh ấy còn lớn hơn anh vài tuổi, anh không để ý chứ?”
“Anh để ý cái gì?” Thời Yến nhíu mày, “Lớn hơn anh mười tuổi cũng là vãn bối của anh mà?”
Trịnh Thư Ý: “…”
Nghe cũng hợp lý đấy.
-
May mà Thời Yến không có ý định đi thật, nếu không, Tần Thời Nguyệt sẽ giận đến nỗi ngồi cỗ máy thời gian về lại tháng Giêng đi xuống tóc mất.
Hiếm khi cô ấy thức dậy từ sáng sớm, chuyên gia thẩm mỹ đến tận nhà trang điểm làm tóc, bận rộn hết một phen, nếu