Edit: Mừng ngày kỷ niệm với Giang Triệt (Kai’Sa Team)
Đầu bên kia yên lặng vài giây.
Lúc này Trịnh Thư Ý không nhìn được vẻ mặt Thời Yến nhưng cô có thể cảm giác được, có lẽ mặt người đàn ông này đã đen lại.
Nhưng Trịnh Thư Ý cũng rất thoải mái.
Tối qua người này ở nhà cô mượn rượu phát điên, đồng thời điên cuồng chiếm tiện nghi của cô.
—— mặc dù cô rất thích được anh chiếm… Không phải, rất thích anh mượn rượu làm càn.
Nhưng hôm sau vừa tỉnh rượu đã biến thành dáng vẻ cá chết tỉnh táo tự kiềm chế, giả bộ không biết gì hết á, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Không cho anh biết thế nào là lễ hội, nhầm lễ độ, anh còn tưởng là anh tìm được cô bạn gái hiền lương thục đức đấy.
Buổi sáng bận rộn, còi xe tứ phía, có tiếng radio phát ra từ quán ăn sáng gần đó, vừa ầm ĩ vừa đầy mùi đồ ăn.
Sau một đợt im lặng, Thời Yến đột nhiên mở miệng nói: “Đừng đi đâu, chờ ở cửa nhà em đi.”
Khóe môi Trịnh Thư Ý cong lên, lại nói: “Em không muốn, nóng lắm, em muốn đi làm.”
“…”
Giọng Thời Yến trong điện thoại chợt mềm mỏng lại.
“Thư Ý, ở đó chờ anh, được không?”
Trịnh Thư Ý sững sờ, nghe thấy anh thấp giọng dỗ dành, thỏa hiệp không cần nghi ngờ.
Xem ra cô cũng hiền lương thục đức chứ bộ.
Vì thế, cô khẽ gật đầu với không khí.
“Anh nhanh lên đấy, em nóng sắp chết rồi, sao tự dưng hôm nay nóng thế nhỉ. Thật là, mới tháng Ba thôi đó, không biết lúc đến hè thật sẽ nóng như nào nữa…”
Thời Yến nghe cô nói liên miên lải nhải xong mới cúp máy.
Trịnh Thư Ý tìm nơi râm mát, yên lặng đứng.
Xe Thời Yến nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, anh nghiêng đầu qua nhìn.
Lúc này Trịnh Thư Ý đã nóng đến đổ mồ hôi trán, vừa đi về phía xe anh vừa phàn nàn.
“Nóng quá đi, thời tiết năm nay đúng là ngày càng tệ!”
Giọng Thời Yến truyền đến theo hơi lạnh trong xe.
“Nóng em còn ăn mặc dày thế?”
“…”
Trịnh Thư Ý đột nhiên ngừng bước chân, đối mặt căng thẳng với Thời Yến.
Vừa mới nói anh là người, kết quả vừa mở miệng đã không giao tiếp bằng tiếng người được.
Hai tay Trịnh Thư Ý ôm ngực, không hề che giấu sự trào phúng của mình: “Anh còn không biết xấu hổ nói em? Anh nghĩ em mặc dày thế này vì sao? Không biết là chuyện tốt ai làm nhỉ?”
Ánh mắt Thời Yến ung dung rơi xuống cổ cô.
Khuỷu tay anh đặt trên khung cửa sổ xe, ngón trỏ cong lên chống cằm, lộ ra dáng vẻ nhàn nhã dưới ánh mặt trời chói chang.
“Anh làm chuyện gì tốt?”
Giọng của anh cũng mát lạnh như hơi điều hòa trong xe.
Nhưng Trịnh Thư Ý nghe như có một luồng nhiệt chạy qua tai.
“Hóa ra anh… Chưa quên à?”
“Tửu lượng của anh không kém đến thế.” Anh đánh giá Trịnh Thư Ý từ trên xuống dưới, ánh mắt không đứng đắn làm lời nói ra cũng có ý tứ đặc biệt, “Cái nên nhớ đều nhớ.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Cô bỗng cảm thấy cổ bỏng rát, vô thức đưa tay gãi gãi như muốn che giấu gì đó, trái lại giấu đầu hở đuôi.
Thời Yến dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nói: “Lên xe đi.”
Trịnh Thư Ý không nhúc nhích, nói đầy khí phách: “Anh xuống xe đi.”
Thời Yến chợt nhíu mày, nhìn Trịnh Thư Ý hơi mất kiên nhẫn.
“Em lại định làm gì?”
“Anh cứ xuống đi đã.”
Mặc dù trong giọng Trịnh Thư Ý hơi có ý nũng nịu, nhưng cô nhìn anh rất thẳng thắn, dường như khi xuống xe sẽ có hành động gì đó.
Thời Yến thật sự không hiểu đang giờ cao điểm đi làm, cô lại cứ tranh chấp lên xe xuống xe cái gì.
Xung quanh người đến người đi, người điều khiển giao thông chỉ hận không thể phi như tàu điện ngầm, cô lại đứng đây bất động.
Tất nhiên Thời Yến cũng không nhàn rỗi, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Trịnh Thư Ý, anh vẫn mở cửa xe ra.
Bước hai bước đến trước mặt Trịnh Thư Ý, anh nghiêng người chặn ánh nắng chiếu lên mặt cô.
“Sao nào?”
“Không sao.” Trịnh Thư Ý nhón chân, chậm rãi ghé sát tai anh, thần bí hạ giọng nói, “Hôn một cái mới lên xe với anh.”
“…”
Thật ra Trịnh Thư Ý nói lời này cũng không phải tìm cớ hôn, mà là cố ý làm vậy. Cô ngứa mắt tư thái cố ra vẻ trước mặt người khác của Thời Yến, muốn dò xét một chút, xem ranh giới cuối cùng của anh ở đâu.
Dù sao hôn lướt trước công chúng chứ không phải ôm hôn, cô sợ gì.
Cho nên cô cũng đoán trước được Thời Yến hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Cổ hai người rất sát, đứng thế này Thời Yến chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy vành tai Trịnh Thư Ý.
Làn da rất trắng, vành tai mềm mại đỏ hồng vì nắng nóng.
Hơi thở anh phả lên tai cô, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao em không đeo khuyên tai?”
“Buổi sáng không tìm được đôi nào hợp nên không muốn…”
Ê khoan, đây là vấn đề mà bắn đại bác cũng không liên quan đến mà?
Trịnh Thư Ý đang định ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy vành tai ấm mềm.
Thời Yến khẽ hôn lên vành tai cô, triền miên ngậm lấy, đầu lưỡi còn hơi quét qua.
Trịnh Thư Ý như bị điện giật, hô hấp lập tức cứng lại, đầu ngón tay vô thức cuộn tròn lại.
Cô không biết thật ra là do hôn cô ở tư thế này giống như hai người đang thì thầm, hoàn toàn không gây sự chú ý của người khác, hay là vì trời sinh anh đã thích khiêu khích thẳng thừng những vị trí mẫn cảm của cô rồi.
Tóm lại, vì động tác của Thời Yến mà nghị lực sáng sớm vừa rồi của Trịnh Thư Ý nhanh chóng tan rã, hai chân mềm oặt, một giây sau phải tựa vào người anh.
Ồn ào trên đường lập tức như trôi ra ngoài không gian, bên tai Trịnh Thư Ý chỉ còn tiếng tim đập của mình.
Thời Yến đưa tay đỡ sau gáy cô, ngón tay lùa vào mái tóc đen, ấn nhẹ.
Đôi môi chưa từng rời đi, hôn dọc theo vành tai cô lên, giọng nói cũng biến thành lời đường mật: “Đi theo anh được không?”
Trịnh Thư Ý lẩm bẩm nói: “Đư, được…”
“Vậy đi nào.”
Thời Yến bỗng lùi về, liếc cô một cái, sau đó quay người kéo cô lên xe.
“…”
Sao Trịnh Thư Ý cứ cảm thấy, cô nhìn ra được loại cảm giác ghét bỏ “Cuối cùng cũng giải quyết được cái kiểu lắm chuyện của em” trong ánh mắt và giọng điệu vừa rồi của Thời Yến nhỉ?
Vừa làm ra chuyện thân mật đến nỗi hơi sắc tình trước ánh nhìn chằm chằm của công chúng, vừa ghét bỏ cô đòi hỏi nhiều?
Đây là người đàn ông đa nhân cách kiểu gì vậy?
Sau khi lên xe, Thời Yến dáng vẻ thanh cao ngồi vào trong cùng, phủi phủi cổ áo, sau đó ngửa đầu nhắm mắt.
Trịnh Thư Ý: “…”
Coi có tức không.
Trịnh Thư Ý tựa sát vào cửa sổ bên phải, anh ở đầu sông em cuối sông với Thời Yến, thỉnh thoảng còn quay đầu lườm anh một cái.
Dù sao anh cũng không nhìn thấy.
Thế nhưng khi Trịnh Thư Ý lén lút quay đầu lần thứ ba, Thời Yến đang nhắm mắt lại nói: “Đừng nhìn nữa, để anh ngủ một lúc.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Người này có thiên nhãn à?
“Ai nhìn anh.”
Trịnh Thư Ý cười nhạo, “Em lườm anh chứ bộ.”
Thời Yến như không nghe thấy cô nói gì, vẫn nhắm mắt, giống như là ngủ thiếp đi rồi.
Đêm qua anh không chịu nổi mùi thuốc lá và rượu trên người, về nhà tắm rửa xong đã là đêm khuya.
Mà nồng độ cồn trong cơ thể qua một đêm ngủ cũng không biến mất hoàn toàn, đến bây giờ di chứng của rượu vẫn chưa tiêu hết.
Thế nhưng khi nhắm mắt nghỉ ngơi ít phút trong xe, anh phát hiện Trịnh Thư Ý ngồi bên cạnh, mùi nước hoa cô thường dùng như có như không lưu động trong không khí.
Cho dù cô không nói gì, không làm gì, anh cũng không có cách nào tĩnh tâm được.
Thời Yến khẽ thở dài, mở mắt ra, không báo trước bắt lấy tay Trịnh Thư Ý để bên cạnh.
Tay cô nhẵn mịn mảnh mai, mười ngón cân xứng, đầu ngón tay cắt ngắn sạch sẽ, không sơn móng tay, vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên.
Tay rất nhỏ, vừa nắm nhẹ đã bị bao trong lòng bàn tay anh.
Thời Yến ngắm nghía, mở tay mình ra, mười ngón chậm rãi đan xen, tay hai người dính vào nhau.
“Hôm nay tan làm anh đến đón em nhé?”
Trịnh Thư Ý cong môi cười, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu làm bộ làm tịch: “Ai rảnh chứ.”
Lúc lâu sau, Trịnh Thư Ý chờ được Thời Yến dỗ dành không nghe thấy gì cả, trái lại tay bị anh nghịch rất vui.
Trịnh Thư Ý lén lút nghiêng mặt qua nhìn anh, thấy anh vui vẻ dường như không quan tâm cô độc diễn.
Đột nhiên hết cả hăng hái.
Trịnh Thư Ý lập tức rút tay về, cúi đầu móc móng tay, muốn cho mình một bậc thang chữa thẹn.
“Đêm nay bạn em xuống sân bay, là người lúc trước anh từng gặp đó, em muốn đi đón cậu ấy.”
Thời Yến: “Cô ấy đến chơi với em à?”
“Không phải.”
Trịnh Thư Ý vừa định nói cô ấy làm việc, trong đầu đột nhiên nhảy ra câu Tất Nhược San nói với mình thật lâu trước kia của khi lần đầu gặp Thời Yến.
—— “Chị em à, cậu mà nắm được anh ấy vào tay thì tớ chặt đầu tại chỗ.”
Trịnh Thư Ý nghĩ đến đây, bật cười một tiếng, nhìn Thời Yến với vẻ sâu xa.
“Cậu ấy đến chặt đầu cho em xem.”
“…”
Có đôi khi Thời Yến thật sự không hiểu, có người nào thay đổi cảm xúc xoành xoạch như Trịnh Thư Ý không.
Lúc giận, lúc khó chịu, lúc làm nũng, lúc lại cười.
Chỉ vừa nghĩ đến Tất Nhược San phải chặt đầu, những cảm xúc vụn vặt trước kia của Trịnh Thư Ý đều tan thành mây khói, cô sát lại Thời Yến, kéo tay áo anh.
“Hay hôm nay anh đi đón cậu ấy cùng em đi?”
Thời Yến: “Ai rảnh chứ.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Sao người đàn ông này còn có nhân cách thứ ba có thù tất báo nữa vậy.
Trịnh Thư Ý gật đầu, nghiêm trang nói: “Ừ rồi, được, vậy em đi tìm người bạn trai nào rảnh đi giúp em thôi.”
Thời Yến nghe câu này cũng không giận, trái lại nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Trịnh Thư Ý, khóe môi còn có chút ý cười.
Đã vậy thì Trịnh Thư Ý sẽ mượn cơ hội này bày tỏ sự không hài lòng của mình.
“Em có một người bạn trai, ngày nào cũng nói chào buổi sáng chúc ngủ ngon với em.”
“Còn có một người bạn trai sẽ ở cùng em lúc cần tri kỷ.”
“Quan trọng nhất là người bạn trai đó sẽ nói những lời dễ nghe dỗ dành em.”
Trịnh Thư Ý “Hứ” dài một tiếng.
“Nhiều bạn trai vậy cơ à?”
“Đúng vậy, làm sao, ánh mắt này của anh là gì?” Trịnh Thư Ý không đổi sắc mặt nói, “Ánh mắt hâm mộ à?”
“…”
“Em không chia cho anh một người đâu.”
“…”
“Trừ khi anh xin em.”
“Xin em,” Cuối cùng Thời Yến cũng mở miệng, nhưng mà giọng điệu không hề dễ nghe, “Ngậm miệng.”
“…”
——
Bởi vì giằng co trên đường một lúc, Trịnh Thư Ý đến công ty hơi muộn.
Cô vừa đặt túi xuống đã bị gọi vào đi họp.
Khi kết thúc, Đường Diệc tựa vào ghế xoay, cười híp mắt nói: “Tháng Ba, xuân về hoa nở, vạn vật sinh sôi, mùa yêu đương cũng tới, mọi người phải nhân thời tiết này đi yêu đương ngọt ngào vào nha.”
“…”
Đám người thấy chủ biên Đường đột nhiên ngo ngoe rục rịch mà chấn động sa mạc lời.
Chỉ có Trịnh Thư Ý cổ động cô ta.
“Dạ dạ, chủ biên đang quen bạn trai ạ?”
Đường Diệc sửa lại tóc, lắc đầu: “Cuộc sống của chị tự có sắp xếp, chị đang lo cho mọi người kia kìa. Là thế này, mấy ngày trước ông chủ công ty internet tầng trên tới tìm chị, muốn kết bạn với bộ phận chúng ta.”
Cô ta nháy mắt với Trịnh Thư Ý, “Người ta chỉ tên muốn em tham gia, chị đã đồng