Edit: Bạch cốt tinh [Kai’Sa Team]
(*) Nguyên văn là Tháng giêng không cạo đầu, cạo đầu chết cậu (cữu) là tập tục được lưu truyền ở phần lớn địa phương Trung Quốc, tập tục bắt nguồn từ năm 1644 sau khi triều Thanh ban bố lệnh cạo tóc. Tháng giêng cạo đầu chết cậu là lời truyền sai. Không cạo đầu hàm nghĩa là Tư cựu (Hòa niệm những thứ xưa cũ), đây là phong tục bắt đầu lưu truyền từ cuối nhà Minh đầu nhà Thanh, tháng giêng không cắt tóc để bày tỏ Tư cựu. Nhưng lại không thể công khai đối kháng với chính phủ triều Thanh, thế là liền có cách nói Tháng giêng cạo đầu chết cậu, một mực lưu truyền đến bây giờ.
Márquez còn từng nói, chúng ta có xu hướng trải qua những thăng trầm trên hành trình từ xưa đến nay của cuộc đời, niết bàn trong sự thất bại.
Cho nên Trịnh Thư Ý quyết định dục hỏa trùng sinh trong sự xấu hổ lúc này.
Nhựa thì làm sao?
Nó thay đổi cuộc sống hàng ngày của nhân loại, trở thành phát minh vĩ đại nhất, lại vì ô nhiễm môi trường trở thành phát minh bết bát nhất, là anh hùng của thời đại, anh xem thường sao?
“Tổ tiên nhà tôi nghèo, lúc ấy cuộc sống nghèo khổ, chỉ làm ruộng, chưa từng thấy việc đời.”
Mặc dù giọng nói của Trịnh Thư Ý nghe thấm đẫm cảm xúc nhưng người không ở trước mặt Thời Yến, cho nên trên mặt không có chút gợn sóng nào.
“Mặc dù nó là chế phẩm nhựa nhưng lúc ấy đã là vật quý giá nhất của nhà tôi.”
“Bà ngoại tôi dùng ba lớp khăn lụa bọc bên ngoài rất nhiều năm, bình thường đều không nỡ lấy ra ngoài.”
“Dù sao cũng là chế phẩm nhựa, dễ hư.”
“Không phải thời điểm quan trọng tôi cũng sẽ không mang.”
Mỗi khi nói xong một câu, đầu bên kia điện thoại sẽ xuất hiện sự yên lặng ngắn ngủi.
Trịnh Thư Ý tựa trên ghế sofa, bên tai yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng máy tạo độ ẩm bên cạnh.
Kim đồng hồ di chuyển ba lần, trong điện thoại lại vang lên giọng nói Trần Thịnh.
“Cô Trịnh, cô muốn lấy lúc nào?”
“Càng nhanh càng tốt.”
“…”
“Không thấy nó tôi không ngủ ngon giấc.”
“Vậy tôi đưa tới cho cô nhé?”
“Không tiện làm phiền anh, tôi tự đi lấy cũng được.”
“… Hiểu rồi.”
Cứ cúp máy như vậy, cũng không nói gì.
Qua mấy phút, Trịnh Thư Ý nhận được một tin nhắn, nội dung là một chuỗi địa chỉ.
Cô nhìn chằm chằm những chữ kia hồi lâu —— Bác Cảng Vân Loan, đúng là Bác Cảng Vân Loan mà cô biết.
Với sự hiểu biết của cô về giá phòng nơi này, tuyệt đối không thể nào là chỗ ở của trợ lý Trần Thịnh.
Vậy thì ——
Trịnh Thư Ý xoay người một cái nhảy dựng lên, vọt vào phòng ngủ.
Cô mở tủ quần áo ra, nhanh chóng thay đổi quần áo mặc cả ngày hôm nay, sau đó đi đến trước bàn trang điểm, lấy màu son được đàn ông khen nhiều nhất trong một đống son.
Nhưng khi cô soi gương muốn bôi lên miệng, suy nghĩ chuyển động, đặt son môi xuống.
Cuối cùng cô không chỉ không bôi thêm son mà ngược lại lau sạch hết.
Đêm lạnh như nước, Trịnh Thư Ý ngồi xe, băng qua ráng chiều bao phủ xuống ngựa xe như nước, nửa giờ sau đứng trước cửa lớn Bác Cảng Vân Loan.
Gác cổng mặc đồng phục chia nhau đứng hai bên trạm gác giống như hai cây bạch dương, trừ con ngươi ra chỗ nào cũng bất động.
Trịnh Thư Ý đi tới cửa sổ phòng bảo vệ, bảo vệ trẻ tuổi thương lượng với cô hai câu, sau khi đăng ký thẻ căn cước liền cho đi.
Mười phút sau, Trịnh Thư Ý đã đứng trước cửa nhà Thời Yến, trước khi đưa tay ấn chuông cửa đè lên lồng ngực mình một cái.
Từ khi ra ngoài đến bây giờ, một đường thuận lợi, ngay cả kẹt xe cũng không gặp phải, sự quá thuận lợi này khiến cô sinh ra cảm giác không chân thật.
Căn cứ theo định luật Murphy, bình thường thời điểm như thế này nhất định sẽ xảy ra chút gì đó trớ trêu.
Nhưng đến cũng đã đến rồi.
Trịnh Thư Ý sửa lại tóc, ấn chuông cửa.
Chỉ trong chốc lát, cửa từ từ mở ra, Trịnh Thư Ý rũ mắt, cười trước mới ngẩng đầu.
Nhưng mà phía sau cửa không có một ai.
À, cửa tự động.
Cô thu nụ cười lại, cất bước đi vào.
Vòng qua hiên nhà, còn cách phòng khách một đoạn, ngược lại càng gần ban công lộ thiên bên cạnh hơn.
Ánh mắt Trịnh Thư Ý vốn dĩ đánh thẳng vào phòng khách tìm người, nhưng sau khi đi vào hai bước, cô cảm nhận được một lực hấp dẫn không tên, lập tức thay đổi tầm mắt, nhìn về phía bên trái.
Phòng khách không bật đèn trần, bầu trời đêm tối đen như mực làm màn, ánh đèn sàn chiếu sáng một góc, nhu hòa mà tĩnh mịch.
Thời Yến ngồi dưới đèn, dựa vào ghế tựa, hai chân duỗi thẳng giãn ra, nghiêng đầu cúi xuống lật xem một quyển tạp chí trong tay.
Kính mắt của anh bị dát lên một lớp ánh sáng vàng nhỏ vụn, góc trên sống mũi, tạo thành tương phản rõ ràng với màu da.
Trịnh Thư Ý nhất thời không lên tiếng đánh vỡ một màn như tranh vẽ này.
Cho đến khi gió thổi, ánh mắt Thời Yến rời khỏi tạp chí, nâng mắt nhìn qua, đúng lúc mái tóc dài của Trịnh Thư Ý bị gió thổi lên.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Ban đêm nhiều khí lạnh, lúc cô đi tới cửa chính chóp mũi đã bị lạnh đến mức đỏ hồng.
Ánh mắt hai người đối đầu, Trịnh Thư Ý tiến lên một bước, vén tóc mở miệng nói: “Tổng giám đốc Thời, tôi đến lấy đồ.”
Thời Yến hếch cằm, ra hiệu cô tự đi lấy ở cái bên kia.
Trịnh Thư Ý lập tức xoay người đi qua.
Đôi mắt cô chuyển động, rất nhiều ý nghĩ cuồn cuộn trong lòng, mà ánh mắt Thời Yến thản nhiên đảo qua bóng lưng cô cuối cùng là dừng lại trên tạp chí.
Chiếc hoa tai ngọc trai làm bằng nhựa kia đặt trên một cái bàn đựng đồ, vẫn phát ra ánh nhàn nhạt trong màn đêm...
Lúc Trịnh Thư Ý đưa tay ra, ánh mắt nhìn thấy bên trong hộc tủ sau cái bàn có một đống đồ cô thấy rất quen.
Cô nhìn thêm chút nữa, dường như có chút không tin được.
Trong nhà Thời Yến lại có mấy cái album âm nhạc của Tống Nhạc Lam?
Mặc dù Tống Nhạc Lam quả thực rất rất nổi tiếng, là nữ ca sĩ nổi tiếng hàng đầu của nền âm nhạc Trung Quốc, nhưng năm nay cô ấy cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn hoàn toàn không giống với phẩm vị âm nhạc của Thời Yến.
Trịnh Thư Ý không nhịn được quay đầu nhìn Thời Yến một cái, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị đối diện với ánh mắt của anh.
“…”
Sau phút chốc im lặng không hiểu vì sao, Trịnh Thư Ý không né tránh ánh mắt của anh mà còn vô cùng tự nhiên gợi chuyện, “Tổng giám đốc Thời, anh thích Tống Nhạc Lam sao?”
Mặc kệ vì sao phẩm vị không hợp với khí chất của bản thân anh, dù sao tìm được điểm tiếp xúc thì cố gắng trò chuyện là được rồi.
Thời Yến liếc qua chỗ ngăn tủ, còn chưa trả lời, Trịnh Thư Ý lại nói: “Thật là trùng hợp, tôi cũng cực kỳ thích cô ấy, mấy album anh sưu tầm tôi đều có hết.”
Cô nói xong liền đi tới trước mặt anh, hai mắt cong thành hình trăng non, “Anh thích bài hát nào của cô ấy nhất?”
Lúc Trịnh Thư Ý chỉ cách Thời Yến một bước, đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ căn phòng nào đó.
Trịnh Thư Ý giật mình, không nghĩ tới trong ngôi nhà còn có người khác.
Hơn nữa, cô mới chú ý tới trên ghế sofa bên cạnh mình có đặt một cái áo khoác nhung màu trắng.
Bên cạnh là một cái túi nữ màu đen và khăn quàng cổ màu vàng nhạt.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ bao phủ đại não Trịnh Thư Ý trong nháy mắt, tất cả suy nghĩ đều hướng về một kết quả.
Trong ngôi nhà này có phụ nữ.
Phụ nữ trẻ tuổi.
Bạn gái Thời Yến.
Xong rồi, xong rồi.
Trong đầu Trịnh Thư Ý có hàng ngàn con ong mật đồng thời kêu ong ong.
Có bạn gái phải nói sớm chứ!
Mà có bạn gái thì coi như xong, cô còn chọn thời điểm người ta đang ở thế giới hai người mà đến, lát nữa ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Có cảm giác mình sắp bị xé nát, mặt Trịnh Thư Ý đỏ bừng, cầm hoa tai của mình lên chuẩn bị rút lúi: “Vậy không làm phiền ngài nữa, tôi đi trước.”
Thời Yến tựa bên cạnh bàn, áo sơ mi trắng vì khom lưng xuống mà có thêm mấy nếp gãy, ánh mắt anh rũ xuống, vẻ mặt quan sát Trịnh Thư Ý, “Lúc này đã đi rồi?”
“Quá muộn rồi không quấy rầy.” Trịnh Thư Ý gật đầu với anh, xoay người rời đi.
Nhưng lúc đi tới bên cạnh cửa, cô nhíu mày, gợn sóng trong đáy lòng khó mà lặng xuống.
Sự nỗ lực khoảng thời gian trước của cô coi như xong chìm nghỉm luôn rồi, nếu như thật sự có bạn gái vậy thì chẳng phải là cô nhất định phải gián đoạn kế hoạch sao.
Không có được đáp án chính xác, cũng rất khó hết hy vọng.
Cho nên lúc đầu đã đưa tay chuẩn bị mở cửa, lòng cô vừa đổi một cái dứt khoát đổi thành vịn vào cửa.
Sau, cô chậm rãi ung dung quay đầu, nhìn Thời Yến còn đang ở phòng khách.
Thời Yến phát hiện cô không đi, cũng dừng bước quay người nhìn cô.
“Cái đó…”
Ráng đỏ trên mặt Trịnh Thư Ý chưa tiêu tán, giọng nói cũng mềm nhũn hơn nhiều, nghe giống như sắp nói một chuyện khó mà mở miệng.
“Trên đường tôi tới gặp phải một chút chuyện không tiện, có thể hỏi bạn gái ngài mượn chút đồ không?”
Thời Yến nhếch đuôi lông mày: “Bạn gái của tôi?”
Câu trả lời của anh chỉ như đúng như sai, đương nhiên Trịnh Thư Ý muốn đánh vỡ nồi đất hỏi đến tận cùng, “Vị trong phòng kia không phải bạn gái ngài sao?”
Cô nhìn căn phòng kia, cảm giác khẩn trương còn hơn cả lần đầu tiên cô làm phỏng vấn lúc trước.
Thời Yến quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng thuận theo ý của Trịnh Thư Ý, lúc thu tầm mắt lại, mỉm cười rất nhẹ một tiếng.
“Không phải.”
“…”
Toàn thân Trịnh Thư Ý thả lỏng, trong lòng bàn tay lại nóng lên như cũ, tự lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi…”
Hù chết người.
Thời Yến đột nhiên giương mắt, ánh mắt băn khoăn dừng trên mặt cô.
Ánh mắt lấp lóe, mặt đỏ lên, còn có câu nói thâm ý “Vậy là tốt rồi” này, tâm tư của cô đã rõ ràng.
Thời Yến cúi đầu, hững hờ tháo ống tay áo.
“Ồ? Tốt chỗ nào?”
Trịnh Thư Ý: ?
Tôi sợ tôi bị xé nát mà anh nói tốt cái gì?
“Thì là… tránh sinh ra một số hiểu lầm không cần thiết.”
“Sinh ra hiểu lầm gì?”
Trịnh Thư Ý giương mắt, thấy Thời Yến nhìn chằm chằm mình, biểu cảm nghiêm túc giống mở họp, nhưng mà giọng nói kia sao mà cô nghe cảm thấy có chút ngả ngớn.
Giọng nói của cô yếu xuống, không phải diễn trò mà thật sự cảm thấy tình huống như vậy rất xấu hổ.
“Hiểu lầm…”
Trịnh Thư Ý chung quy không thể nói ra khỏi miệng.
Ánh mắt rũ xuống, con ngươi chuyển động, hoảng đến mức bên tai phiếm hồng.
Thời Yến nới lỏng ống tay áo, đút tay vào một bên quần, dựa vào bên cạnh bàn, toàn thân lộ ra trạng thái thư giãn, dù bận vẫn ung dung nhìn Trịnh Thư Ý.
“À, cháu gái tôi sẽ không hiểu lầm sao?”
À, cháu gái à.
Trịnh Thư Ý nhẹ nhàng thở ra.
Đợi chút, cháu gái??
Xưng hô thế này giống như gai đâm vào đầu Trịnh Thư Ý, đâm thủng tất cả những ý nghĩ xấu xa, trong nháy mắt đỉnh đầu run lên, lòng bàn chân mỏi nhừ, đầu ngón tay cũng đang cuộn lại, từng tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào bảo cô đi đi.
Nếu bây giờ gặp phải con nhỏ tiểu tam kia thế còn chơi gì nữa?
Cùng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng bước chân.
Trịnh Thư Ý không thừa tinh lực suy nghĩ trả lời câu hỏi của Thời Yến, thậm chí nếu quay ngược thời gian lại một tiếng, có đánh chết cô cũng không tới nơi này!
“Đúng, đúng! Cháu gái ngài hiểu lầm sẽ không tốt, vậy tôi đi trước.” Sự hoảng loạn đột nhiên xuất hiện khiến giọng nói Trịnh Thư Ý cũng trở nên kỳ lạ, “Ngài nghỉ ngơi sớm chút nhé.”
Người đã đi ra ngoài đồng thời với lúc âm thanh rơi xuống, tiện thể còn để lại một lực đóng cửa mạnh.
“Ầm” một tiếng, bóng dáng chạy trối chết biến mất, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Tần Thời Nguyệt đi ra từ trong văn phòng, thò đầu ra nhìn: “Ai tới vậy? Sao cháu nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện.”
Thời Yến thu hồi ánh mắt, quay người trở lại ban công.
Tần Thời Nguyệt thấy dáng vẻ anh dường như tâm tình không tệ, vội vã lại gần, “Ai vậy ạ? Bạn gái cậu sao?”
Thời Yến