Edit: Bạch cốt tinh [Kai’Sa Team]
Trong mắt Trịnh Thư Ý, việc viết những nội dung trong bản ghi âm này ra chỉ cần là người từng được tiếp nhận giáo dục chính quy đều có thể đảm nhiệm.
Cho nên cô cũng không quản Tần Thời Nguyệt nữa, thời hạn bản thảo phỏng vấn Thời Yến đã tới gần mà cô còn có rất nhiều chi tiết chưa quyết định.
Từ khi Trịnh Thư Ý hành nghề đến nay, cô chưa từng bỏ ra nhiều tinh lực trên một bản thảo nào nhiều như vậy.
Cũng không phải nói trước kia cô không nghiêm túc, năng lực phân tích lý giải của cô và năng lực tổ chức hành văn hoàn toàn có thể khống chế tất cả nhiệm vụ cô tiếp xúc, phần lớn thời gian sẽ còn cảm thấy thành thạo điêu luyện.
Nhưng bài viết lần này có độ khó vượt bậc.
Trịnh Thư Ý cảm thấy rất phí sức.
Thời Yến cho một lượng thông tin rất lớn quả thực không giả, nguyên nhân chính là vì vậy mà việc Trịnh Thư Ý chọn lấy hay bỏ nội dung lời nói của anh liền trở thành điểm khó nhất.
Dường như cắt đi bất cứ chỗ nào thì nội dung tiếp theo sẽ hụt mất sự logic.
Mỗi một câu nói, mỗi một chữ viết, Trịnh Thư Ý đều phải đắn đo hết lần này đến lần khác, cân nhắc cẩn thận.
Để chuyên tâm, Trịnh Thư Ý lấy tai nghe hàng táo đã lâu không dùng ra, chỉnh tần số lên cao nhất, trong nháy mắt thế giới yên tĩnh lại, ngay cả tiếng không khí lưu động cũng biến mất.
Không ít người nằm xuống nghỉ trưa, ánh đèn khu làm việc cũng tối xuống.
Tần Thời Nguyệt nghe nửa giờ, trên file chỉ có ba hàng chữ, trong đó rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành là cô mò mẫm, nhưng mà phía sau thì thật sự nghe không hiểu.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nhẹ nhàng xê dịch cái ghế, dự định không ngại học hỏi kẻ dưới.
Cô ấy tiến tới, thấp giọng nói: “Chị Thư Ý?”
Đối phương không phản ứng.
Tần Thời Nguyệt hít vào một hơi, nâng âm lượng lên chút: “Chị Trịnh Thư Ý?”
Đối phương ngay cả mắt cũng không nháy một cái.
Có thể nói, từ nhỏ đến lớn Tần Thời Nguyệt chưa từng bị đối xử thờ ơ như vậy.
Tần Thời Nguyệt đặt mông ngồi lại, lấy tai nghe xuống nhét vào túi, nhanh nhẹn thu dọn đồ của mình xong định rời đi.
Chỉ là lúc ngón tay đè vào nút tắt máy, cô bỗng chốc tỉnh lại, nhắm mắt hít sâu hai lần.
Khuất phục dưới thế lực ác độc.
-
Trịnh Thư Ý hoàn toàn đắm chìm trong tư duy của Thời Yến, lúc ngẩng đầu lên đã sáu giờ mười lăm phút.
Thời gian tan ca của tòa soạn là sáu giờ, nhưng bây giờ nền tảng truyền thông không nhà nào có thể tan ca đúng giờ.
Nhưng mà tăng ca chung quy là tăng ca, bầu không khí không nghiêm túc như trước đó, có tiếng thì thầm nói chuyện phiếm với nhau, âm thanh không lớn vừa vặn trôi nổi giữa phòng làm việc.
Trịnh Thư Ý mơ hồ nghe thấy có người đang thảo luận về thực tập sinh liền quay đầu nhìn vị trí làm việc bên cạnh theo bản năng.
—— Trống không.
Cái ghế đã được đẩy vào, máy tính cũng tắt rồi, ngay cả mặt bàn cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Nhìn có vẻ là một cô gái rất thích sạch sẽ.
Nhưng dường như không thích làm việc lắm.
Trịnh Thư Ý im lặng một lát.
Ngày đầu tiên thực tập đã như vậy, về sau không biết phải thế nào.
Cô xoa nhẹ mi tâm, di chuyển ghế xoay, dựa vào vai Khổng Nam, uể oải nói: “Đừng viết nữa, trò chuyện với tớ một lát đi.”
“Trò chuyện cái gì?”
Trịnh Thư Ý vừa muốn mở miệng thì sau lưng đột nhiên có người vỗ tay nhẹ một cái.
Tất cả mọi người nhìn sang theo tiếng động.
Hứa Vũ Linh mặt tươi như hoa đứng ở đó, sau lưng còn có một cô gái để mặt mộc.
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Trình Bội Nhi – thực tập sinh mới tới hôm nay, sau này mọi người giúp đỡ nhiều hơn nhé!”
Cô ta mang theo người mới tới giới hiệu, rất rõ ràng hai người đã có quan hệ phụ thuộc, mọi người cũng đều cho mặt mũi nhiệt tình, lên tiếng chào hỏi Trình Bội Nhi.
Trong bầu không khí hài hòa này, vị trí trống không của Tần Thời Nguyệt bên kia có vẻ có chút không hài hòa.
Loại người như Hứa Vũ Linh sao có thể buông tha chi tiết này, cô ta thoáng nhìn phía bên kia, cười híp mắt hỏi Trịnh Thư Ý: “Thực tập sinh của cô đâu? Sao không tới làm quen với mọi người một chút.
Hiềm khích giữa hai người chưa từng công khai xé rách cho nên trong bất kỳ trường hợp công khai nào cũng đều là bộ dạng đồng nghiệp thân thiết.
Trịnh Thư Ý cười nhẹ, “Tan ca rồi.”
“Sớm như vậy à…” Hứa Vũ Linh nhếch cằm quay đầu, hất tay với Trình Bội Nhi, “Em tiếp tục làm việc đi.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Sau khi khúc dạo ngắn này trôi qua, các đồng nghiệp tăng ca lại tiến vào trạng thái làm việc nhưng Trịnh Thư Ý lại rất khó tập trung hoàn toàn lực chú ý lần nữa.
Ánh mắt của cô vừa nhìn thấy chỗ ngồi trống của Tần Thời Nguyệt sẽ lại nghĩ đến dáng vẻ vênh váo tự đắc lúc ẩn lúc hiện của Hứa Vũ Linh vừa nãy.
Đúng lúc cô tranh thủ đi vệ sinh thì gặp phải HR, thuận miệng hỏi một chút tình huống của Trình Bội Nhi kia.
Tốt nghiệp trường đại học truyền thông top 1 trong nước, thành tích chuyên ngành đứng thứ nhất, đạt giải thưởng quốc gia ba năm liên tiếp, song bằng tài chính, năm thứ ba đại học tác phẩm đăng tải được giải thưởng lớn toàn quốc.
Ừ.
Trịnh Thư Ý không có chút mất cân bằng nào đâu.
Sau khi trở lại vị trí làm việc của mình, cô lại nghe thấy đằng sau có người đang thảo luận.
“Thực tập sinh của Hứa Vũ Linh kia bối cảnh không tầm thường đâu, người trong nhà toàn làm nghề tài chính, quan hệ phía sau rất lợi hại, hình như bác gái là quản lý cấp cao của Minh Dự.”
“Đúng vậy, tôi nói mà một người bình thường rất ngại phiền phức như cô ta sao lại chủ động nói muốn dẫn dắt thực tập sinh chứ, lần này thật sự nhặt được món hời lớn rồi.”
“Đáng sợ là bối cảnh thực tập sinh này trâu bò như vậy mà còn rất cố gắng, mới ngày thực tập đầu tiên đã tăng ca làm cho tôi cũng có áp lực.”
Trịnh Thư Ý yên lặng đeo tai nghe lên.
Chỉ cần tôi không đi so sánh thì tôi sẽ không bị tổn thương.
-
Cùng lúc đó, nhà cũ Thời gia.
Từ trước đến nay Tần Thời Nguyệt không mẫn cảm với chuyện giao mùa, hàng năm đều là nhìn thấy cây sơn trà trong viện kia nở hoa rồi mới phản ứng kịp mùa đông đã đến gần.
Mùa này ngày ngắn đêm dài trời tối sớm, từng đám hoa sơn trà màu trắng chen chúc đầu cành, san san đáng yêu*.
(*) Đề cập đến sự đẹp đẽ và dễ thương.
Hương hoa phảng phất bay vào căn nhà cũ này, chìm ngập trong mùi đồ ăn.
Trong phòng ăn, điện thoại trên bàn rung mấy lần, Tần Thời Nguyệt không mở ra xem.
Giờ phút này bên trái cô là Tống Nhạc Lam, bên phải là Tần Hiếu Minh.
Theo lý thuyết một nhà ba người tụ tập cùng một chỗ phải vui vẻ hòa thuận, nhưng Thời Yến lại ngồi đối diện, Tần Thời Nguyệt làm thế nào cũng không thả lỏng nổi.
Bàn dài rộng hơn một mét, giữa bàn ăn một hàng nến đứng thẳng, vầng sáng mờ mờ ảo ảo.
“Ngày đầu tiên làm việc hôm nay thế nào?”
Tống Nhạc Lam vừa lướt điện thoại, vừa nói chuyện với con gái mình.
Tần Thời Nguyệt không trả lời mẹ mình, lén nhìn thoáng qua Thời Yến, phát hiện anh đang nhìn điện thoại sự chú ý không ở chỗ này, cô mới nhỏ giọng nói: “Chẳng ra sao cả, nhàm chán chết đi được, ngày đầu tiên đã bảo con gõ bản ghi âm ra, con là phóng viên chứ không làm nhân viên đánh chữ.”
“À.” Tống Nhạc Lam đút nho vào miệng mình, nhai hai lần, lại nói, “Đồng nghiệp dễ làm việc chung không?”
Tần Thời Nguyệt mấp máy môi, không nói gì.
Tống Nhạc Lam với tư cách nữ ca sinh nổi tiếng hàng đầu nhà nhà đều biết nhưng lại giữ gìn việc riêng của mình rất tốt.
Trong cái vòng đó cũng không có ai biết được bà đã kết hôn sinh con.
Có kết quả thì có nguyên nhân, thời gian sống chung của cô và con gái cũng ít lại càng ít hơn.
Bây giờ Tống Nhạc Lam cũng không cảm thấy hứng thú lắm với đề tài này, đúng lúc người đại diện gọi cho cô, cô liền tiện thể rời khỏi phòng ăn.
Lúc này Tần Hiếu Minh mới để điện thoại xuống, tiếp lời: “Cấp trên là ai?”
Tần Thời Nguyệt đổi giọng, xen lẫn vài tia lạnh lẽo, “Không nhớ rõ, hình như tên Trịnh gì đấy.”
Ánh nến nhảy lên, mí mắt Thời Yến cũng vỗ một cái rất nhẹ.
Tần Hiếu Minh hỏi: “Trịnh Thư Ý?”
Tần Thời Nguyệt nhíu mày, “Ba biết sao?”
Tần Hiếu Minh: “Từng tiếp xúc, cũng được, con cố gắng học tập.”
Tần Thời Nguyệt ném khăn lau tay xuống, lạnh lùng nói: “Con cũng sẵn lòng học tập nhưng người ta bằng lòng dạy con sao?”
“Hửm?” Vẻ mặt Tần Hiếu Minh cuối cùng cũng nghiêm túc hơn chút, dựa lưng vào ghế, làm ra tư thế rửa tai lắng nghe.
Ngay cả Thời Yến đối diện cũng nhướng nhẹ lông mày, lực chú ý phân tán sang phía bên cô.
Mặc dù Tần Thời Nguyệt bị ép đi làm nhưng cô cũng không quần là áo lượt đến mức không thuốc chữa, đồng thời cũng vô cùng rõ ràng biểu hiện trong công việc này của cô quyết định chất lượng cuộc sống tương lai của mình trong một khoảng thời gian rất dài.
Cho nên cô định yên phận một chút.
Nhưng Tần đại tiểu thư nở mày nở mặt hơn hai mươi năm, đi tới chỗ nào mà không được người khác tâng bốc, chuyện tốt nghiệp trước kia đã là Waterloo* trong đời cô, nhưng chung quy trường học cũng không nói lời quá khó nghe trước mặt cô.
(*) Waterloo: Trận Waterloo diễn ra vào ngày chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Đại quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoléon I đã bị đánh bại bởi liên quân của Liên minh thứ bảy, ở đây ý tác giả ám chỉ sự khó khăn.
Hôm nay, cô muốn hỏi Trịnh Thư Ý ba lần, nhưng đối phương một ánh mắt cũng không cho cô.
Ngay cả sau khi tan ca, lúc cô nhấc túi lên rời đi người ta cũng không liếc nhìn cô một cái.
Tần Thời Nguyệt chưa từng chịu sự tủi thân thế này, càng không có thói quen nén giận.
Thời điểm lên án Trịnh Thư Ý, hai mắt bất tri bất giác đỏ lên.
Đương nhiên, ý nghĩ của cô cũng không đơn thuần, mang theo ý đồ bán thảm*, cộng thêm ngữ khí và cảm xúc kèm theo trong ngôn từ chỉ hi vọng có người có thể đau lòng yêu thương cô để cô thoát khỏi bể khổ.
(*) Ra vẻ đáng thương.
Sau khi nói xong, trong phòng ăn yên tĩnh một hồi.
Tần Thời Nguyệt im lặng, lẳng lặng quan sát phản ứng của Thời Yến.
Thời Yến đặt điện thoại lại trên bàn, giương mắt nhìn qua.
Chỉ là một thoáng như vậy rồi thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt dùng khăn lau tay.
Đường cong trên khóe miệng kia, Tần Thời Nguyệt nhìn thế nào cũng thấy sợ hãi một trận.
Cũng không biết cậu trẻ của cô có ý gì, rốt cuộc có tiếp nhận được sóng điện bán thảm của mình không.
-
Nhìn ra ngoài từ cửa kính sát đất của văn phòng, trăng sáng treo cao, ánh đèn neon lấp lóe phác họa cảnh đêm chỉ có ở đô thị.
Đáng tiếc giờ tăng ca không có ai tới thưởng thức một màn này.
Mười giờ mười lăm phút, Trịnh Thư Ý hoàn