Editor – Beta: Trân (Pudding)
–––––––––
6:55, người trong biệt thự lần lượt đến nhà ăn.
Trì Thành đi đến vị trí chủ nhà ngồi xuống, người khác chỉ nhìn thoáng qua mà không có dị nghị gì.
Dù đều là người thừa kế trong di chúc, thân phận của Trì Thành khác, ai cũng biết Trì Thành sẽ nhận được một phần tài sản to lớn.
Dù vậy, Trì gia cực kỳ giàu có, có thể từ đây lấy được chút tài sản cũng giá trị không ít.
Ngồi trên bàn Tây có rất nhiều quy tắc, nhưng cũng không phải đang tham gia yến tiệc, không ai chú ý nhiều đến vậy.
Bên trái là Trì Nhã, La Văn Hiên, bên phải là Trì Bồi Lý, Hà Chí Long.
Quan hệ giữa Triệu Hiểu Cầm và bọn họ không tốt, nên ngồi vào ghế xa nhất phía bên phải, Trương Cường ngồi bên cạnh.
Từ chỗ ngồi đã có thể nhìn ra quan hệ giữa họ.
Trì Sơ không lo được cho người khác, tự ý đi đến chủ vị khác ngồi, đối diện Trì Thành.
Sùng Lăng ngồi ở dãy bên trái, cũng là chiếc ghế bên phải gần Trì Sơ nhất.
Lý Hạo Dương vội kéo Phương Nghị ngồi cạnh Sùng Lăng.
Cuối cùng, Giang Vi chỉ có thể ngồi ở giữa Hà Chí Long và Trương Cường.
Bốn người Sùng Lăng đến cuối cùng, chưa ai từng gặp qua, thậm chí là con riêng chưa từng được nhắc đến, ngoài anh em Trì Thành, những người khác cũng ghét bỏ bốn người họ.
Dù sao cũng không có tình cảm gì, bốn người xuất hiện chính là làm giảm đi con số thừa kế của mọi người.
Có mấy câu không nên nói, Trì Bồi Lý lại không hề lo lắng, vì trên danh nghĩa ông ta là bậc cha chú.
"Mẹ của tụi bây tên gì?"
Bốn người không trả lời.
Trì Bồi Lý hừ cười: "Anh hai cũng rất có năng lực, sau lưng chị hai tạo ra nhiều kết quả như vậy."
Dù không rõ lai lịch của bốn người nhưng từ số tuổi có thể suy đoán, khi đó vợ của Trì Bồi Luân vẫn còn sống.
Khó trách vì sao sắc mặt của Trì Thành là khó coi.
Sùng Lăng Giang Vi còn đỡ, Lý Hạo Dương Phương Nghị rất là xấu hổ, hận không thể đem đầu giấu dưới bàn.
Trì Thành hỏi quản gia: "Bác Trương, luật sư Trần còn chưa đến sao?"
Quản gia lắc đầu.
Trì Thành nhíu mày, không hỏi nữa.
Thời gian Luật sư Trần yêu cầu là 9 giờ tối, mọi người do ở xa hay nóng lòng đều sẽ đến trước.
Nên bọn họ đoán, luật sư Trần cũng sẽ đến biệt thự trước thời gian.
Đúng bảy giờ, món ăn được đưa lên.
Vì ngồi trên bàn dài, để phương tiện, đồ ăn được chia ra mà đem lên.
Quản gia và Tiểu Linh phụ trách bới cơm, nói: "Tối nay sẽ có ba món: Nấm xào quảng đông (鼎湖上素), Trứng rán hương sen (香煎芙蓉蛋), Tôm luộc trắng (白灼虾), một món canh: Canh gà hầm củ từ và nấm phục linh (山药茯苓乳鸽汤), món chính là cơm, đồ uống là rượu nhưng sẽ dựa vào khẩu vị của mọi người mà chọn."
(*Chữ trong ngoặc là tên tiếng trung của các món ăn, mình không rõ các món nên chỉ có thể dựa theo hình đoán, ai biết thì báo giúp mình nhé, cảm ơn.)
Trì Bồi Lý than một câu: "Đều là món anh hai thích."
Một bữa cơm ăn thật lặng lẽ, thậm chí còn có người thất thần, tất cả đều quan tâm đến di chúc.
Sau khi ăn xong, không ai về phòng, tự động tập hợp ở phòng khách, chờ đợi.
Nhàm chán, Trì Bồi Lý lại đi uống rượu.
Trì Thành ra bên ngoài hút thuốc.
Trì Nhã vẫn đọc sách, La Văn Hiên cùng cô ấy.
Triệu Hiểu Cầm khoác áo khoác, cùng Triệu Cường quay về nhà ăn.
Lúc dùng cơm, Triệu Hiểu Cầm chỉ gắp mấy đữa, uống vài hớp canh, có lẽ không hợp khẩu vị, nhưng thai phụ không chịu đói được, chắc tìm chú Lý làm thức ăn khác cho mình.
So ra thì Hà Chí Long không có ghét bỏ mọi người, còn chủ động nói chuyện với Lý Hạo Dương, sau đó còn kêu Phương Nghị, Sùng Lăng, bốn người cùng ngồi đánh bài.
Nhìn sơ, Hà Chí Long khá tùy tiện không biết đề phòng, nhưng nói chuyện với bọn họ cũng thầm dò hỏi lai lịch.
Bọn họ tuổi gần nhau đều là sinh viện, chủ đề chung rất nhiều, còn là người duy nhất có thiện ý trong biệt thự, dù hỏi trắng trợn hai người Lý Hạo Dương cũng không thể không khai.
Chỉ là....
Khẽ cười xấu hổ, Lý Hạo Dương chọn cách nói khá gián tiếp.
Hà Chí Long cũng không ngại, còn trấn an: "Đừng sợ, nếu cậu hai đã chia tài sản cho mấy anh, thì đã nhận các anh là người Trì gia.
Còn nữa, trên pháp luật cũng quy định, con riêng cũng có quyền thừa kế."
Sùng Lăng cười nói: "Không phải ai cũng nghĩ như cậu, thân phận của chúng tôi có hơi khó xử."
"Nói vậy cũng đúng." Hà Chí Long không khuyên nữa.
Lý Hạo Dương đột nhiên la lên: "Chị Giang, đánh thay em một lát, em đi WC."
Sùng Lăng bắt chuyện với Trì Sơ: "Muốn chơi một ván không?"
Trì Sơ lắc đầu, ngừng bộ phim chiếu trên điện thoại lại: "Đi vệ sinh, mọi người chơi đi."
Người làm ở lầu một, trong phòng không có nhà vệ sinh riêng, nên phải dùng phòng vệ sinh chung.
Khi mở tiệc, khách khứa cũng sử dụng, nên nhà vệ sinh rất lớn, chia thành hai bộ phận trong ngoài, giống như cách bày trí trong khách sạn, đi vào là bồn rửa tay, đính một chiếc gương lớn, song song đặt hai chiếc vòi nước.
Bên trong là phòng WC độc lập, còn có khu tắm rửa riêng.
Trì Sơ mở vòi nước rửa tay, rất nhanh thấy Lý Hạo Dương đi ra.
Trì Sơ đóng vòi nước, đi đến.
Lý Hạo Dương vốn không hề đề phòng, còn nhìn cậu cười lễ phép.
Trì Sơ cũng cười, chợt Lý Hạo Dương ngừng lại, ánh mắt dần dần dại đi.
Nếu có người nhìn thấy cảnh này, sẽ phát hiện đôi mắt Trì Sơ như ngân hà đảo ngược, quỷ dị hút hồn.
"Bốn người là ai?"
Lý Hạo Dương không hề chống cự: "Chúng tôi người chơi trò chơi."
Trì Sơ nhíu mày: "Người chơi? Trò chơi gì?"
"Trò chơi kinh dị, chúng tôi nhận được thư mời của game, một tấm card màu đen, sau đó đi vào trò chơi, hoàn thành nhiệm vụ mà nó đã quy định."
"Tấm card màu đen?" Trong lòng Trì Sơ dao động, lập tức nói: "Lấy tấm card của cậu ra cho tôi xem."
Lý Hạo Dương từ trong túi lấy ra một tấm card màu đen, cỡ như danh thiếp, bên trên có một dòng chữ đỏ, viết - Tên họ: Lý Hạo Dương, Giới tính: Nam, Tuổi: 21 tuổi, Số hiệu: LT00268
"Số hiệu này tượng trưng cho cái gì?"
"Nghe nói là số hiệu khi tiến vào trò chơi, mỗi người có một số, cho dù chết cũng không biến mất."
Chết?
"Kể lại một lần về trò chơi này."
"Tôi và Phương Nghị là bạn cùng phòng.
Thứ bảy ngày hôm đó tôi cùng cậu ấy đi mua điện thoại mới, vừa lúc gặp được một tiệm net đang mở, có thể trải nghiệm game mới miễn phí.
Ngày thường chúng tôi không có việc gì làm cũng thường chơi game trong phòng ngủ, với lại tấm card của trò này rất ngầu liền đi thử, dù sao