Editor – Beta: Trân (Pudding)
–––––––––
Nhà vệ sinh vang lên tiếng gõ cửa, Sùng Lăng đẩy cửa vào: “Cậu không sao chứ?”
Trên mặt Trì Sơ vẫn còn bọt nước, hai mắt mông lung: “Chỉ đau đầu, không phải vấn đề lớn.”
“Cơ thể không khoẻ sao?” Nhìn dáng vẻ của cậu là biết đang mang bệnh.
“Bác sĩ nói tôi chịu quá nhiều áp lực, đề nghị nghỉ ngơi thật nhiều.” Trì Sơ nói mà bản thân cũng buồn cười.
“Cậu làm nghề gì?” Sùng Lăng thuận miệng nói chuyện phiếm với cậu.
“Anh hỏi công việc chính hay công việc phụ? Trì Sơ lấy khăn giấy lau sạch nước trên mặt, nhấc chân đi ra ngoài: “Tôi tự mở một cửa hàng nhỏ, khi rảnh rỗi thì làm thám tử trong một văn phòng.
Anh thì sao?”
Sùng Lăng khá bất ngờ về nghề nghiệp của cậu, thám tử? Trò chơi của bọn họ chính là 《 Linh Thám 》.
“Tôi là ông chủ của một khu du lịch sinh thái, ngẫu nhiên đầu tư một chút.”
Trì Sơ không tin: “Anh mở du lịch sinh thái?”
“Vô cùng chân thật.” Sùng Lăng cười, vẻ mặt rất chân thành.
Trì Sơ cười cười, không truy xét thật hay giả.
Sùng Lăng không quay lại đánh bài mà cùng Trì Sơ đến nhà ăn, hỏi một số chuyện nhà họ Trì.
Bây giờ Trì Sơ đã hiểu, Sùng Lăng đang thu thập manh mối.
Trì Sơ không định dấu diếm, lập trường giữa bọn họ không đối lập.
Ừ…… Người chơi game, đã có người chơi, vậy thì cậu chính là NPC.
NPC có tác dụng gì? Cung cấp manh mối? Có lẽ cuối cùng còn phải nhờ người chơi để chạy trốn, ai biết NPC dễ chết như thế nào.
Chẳng qua, lời Lý Hạo Dương kể rất khác với tình trạng lúc này.
Biệt thự kỳ này, nhiệm vụ của người chơi là thuận lợi nhận được tài sản, theo lý mà nói không có gì quá khó vì di chúc của Trì Bồi Luân đã lập sẵn từ trước, luật sư Trần chỉ tuyên đọc thay ông thôi.
Không, không đúng!
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, chỉ lo nói chuyện với Sùng Lăng bất tri bất giác đã 8:50, sắp đến 9 giờ.
Luật sư Trần còn chưa đến.
Truyện Dị Giới
Không thể như vậy được.
Làm luật sự, nhất là luật sư do Trì Bồi Luân lựa chọn tính chuyên nghiệp chắc chắn phải rất cao, nhất định sẽ đúng giờ.
Đặc biệt, luật sư đã nhấn mạnh, yêu cầu người thừa kế đến đúng giờ, nếu không sẽ bị huỷ bỏ tư cách thừa kế, vậy….
Trì Sơ bỗng ngộ ra: “Lúc luật sư Trần gọi cho tôi, nguyên văn câu nói là “Căn cứ theo di chúc của Trì Bồi Luân tiên sinh, di chúc phải được tuyên bố ở biệt thự Phong Sơn, trân trọng mời Trì tiên sinh đến đó trước 9 giờ ngày 15 tháng 11, nếu không hủy bỏ tư cách thừa kế’, ngay từ đầu tôi theo thói quen gộp hai câu nói lại, nhưng cẩn thận suy nghĩ, thời gian người thừa kế cần phải có mặt rất rõ ràng, nhưng luật sư Trần không nhất định sẽ đến chung một ngày, nói cách khác, khả năng cao sẽ không đọc di chúc trong hôm nay.”
Nói xong cậu nhìn về phía Sùng Lăng.
Cuối cùng, có phải cậu đã từng trải qua những việc tương tự hay không, cậu vẫn cần thân phận người chơi chuyên nghiệp của Sùng Lăng giúp mình phân tích.
Sùng Lăng vốn đã có biết trước, nếu bất ngờ thì chính là bất ngờ với sự nhạy cảm của Trì Sơ.
Người trong biệt thự không phải ngu dốt, chỉ vì tính cực hạn, chưa bao giờ sẽ nghĩ đến đây là trong trò chơi.
Khi Sùng Lăng nhận nhiệm vụ theo thói quen phân tích trước, tìm ra những lỗ hổng có khả năng tồn tại.
Rồi kết hợp với nhiệm vụ của người chơi khác, đã đoán được luật sư Trần chắc chắn không đến trong hôm nay.
Như vậy, trước khi luật sư Trần đến biệt thự nhất định sẽ có chuyện.
Trò chơi này tên là 《 Linh Thám 》, tất nhiên cần phải đi tìm nguyên nhân nghiên cứu nội tình, rất có lợi cho người chơi sống sót.
Những người trong biệt thự có mối quan hệ rất phức tạp, chôn dấu nhiều mâu thuẫn, lại còn có một người chết, Sùng Lăng đương nhiên sẽ chú ý Trì Bồi Luân.
Anh cần phải từ đó tìm ra “Hạn chế”, chết lúc nào, chết như thế nào.
Mười căn phòng mười người thừa kế, có khả năng giấu nguyên nhân chết thực sự, nên anh mới đưa ý kiến không để Lý Hạo Dương và Phương Nghị ở chung một phòng.
Còn nguyên nhân khác, đó là thân phận của những người thừa kế, luôn cảm thấy không hợp lý.
Sùng Lăng gật đầu: “Tôi cũng đoán như vậy.
Cậu là thám tử, cậu thấy cái chết của Trì Bồi Luân tiên sinh có bình thường hay không?”
Trì Sơ đương nhiên hiểu “cái chết bình thường” của anh có nghĩa gì.
“Chú hai là người bệnh, người mang bệnh tim kỵ nhất là nóng lạnh thay đổi liên tục, ngày xưa cũng từng có người chết với trường hợp tương tự.
Còn nữa, tôi chưa từng nhìn thấy chú hai cũng không tham gia tang lễ, rất nhiều chuyện không rõ.
Nhưng…..trước ngày chú hai chết, là sinh nhật của ông ấy.”
“Sinh nhật?” Sùng Lăng chấn động.
“Đúng vậy, sinh nhật chú hai rơi vào ngày 10/11, có tổ chức một bữa tiệc trong biệt thự, trừ tôi và bốn người các anh, những người khác đều có mặt, đêm đó còn ngủ lại biệt thự.”
Trì Bồi Luân chết vào hai giờ rạng sáng ngày 11/11, nếu nói nguyên nhân ông ấy chết có vấn đề, thì những người hôm đó ở biệt thự đều đáng nghi.
Trì Bồi Luân chết, thi thể được đưa đến nhà tang lễ, bao gồm anh em Trì gia ở lại thì số còn lại đi hết, ai cũng không muốn tiếp tục ở trong biệt thự, cho đến khi nhận được cuộc gọi của luật sư Trần về di chúc mọi người mới quay lại.
Lúc này đồng hồ treo tường trong phòng khách vang lên, chín tiếng, 9 giờ đúng.
Phòng khách treo một chiếc đồng hồ quả lắc kiểu âu, có báo giờ.
Gần như khi tiếng báo ngừng lại, điện thoại bàn trên phòng khách liền reo lên.
Mọi người vốn đã chờ đến sốt ruột, Trì Thành vừa lúc đứng bên cạnh thuận tay nhấc máy, vừa nối máy, nghe thấy tiếng của người bên kia đầu dây lập tức nổi giận: “Luật sư Trần?!”
Không biết bên kia nói gì khiến Trì Thành lạnh mặt, mở loa ngoài.
Bọn người Trì Sơ lập tức kề sát vào, im lặng không tạo ra tiếng động.
Giọng nói của luật sư Trần truyền ra từ điện thoại ——
“Mười vị có thể đúng giờ đến biệt thự Phong Sơ, tôi rất lấy làm biết ơn.
Tôi biết các vị đang tất quan tâm đến di chúc của Trì Bồi Luân tiên sinh, là người thực hiện di chúc, đương nhiên sẽ làm theo di nguyện của ngài ấy.
Trì Bồi Luân tiên sinh đã phân chia tất cả tài sản trên danh nghĩa của mình cho mọi người, những người đến đúng hẹn đều có quyền thừa kế, với một điều kiện, nhất định phải ở lại biệt thự năm ngày, đúng 9 giờ ngày 19/11, tôi sẽ tuyên đọc di chúc.”
Trì Sơ chú ý đến cách dùng từ của ông ta, luật sư Trần chỉ là ‘người thực hiện di chúc’.
Vậy những người khác? Quản gia thì sao?
Người khác nghe lời nói của