Trên con đường thưa thớt bóng người qua lại, Úc Thừa ôm chặt lấy Hoài Hâm, không buồn nhúc nhích.
Gò má anh áp vào hõm cổ của cô, hai người ôm nhau trong tư thế cổ áp cổ, nhiệt độ nóng như thiêu như đốt.
Nhờ có làn gió đêm lành lạnh thổi qua, Hoài Hâm hít sâu một hơi, phải dồn hết sức bình sinh mới dần dần khống chế được cảm xúc kích động hiện tại của mình.
Nhịp tim vẫn còn trong tình trạng đập nhanh đến lạ thường, nhưng ít ra cô vẫn có thể suy nghĩ bình thường.
Vừa nãy vẫn còn bình thường kia mà! Thằng cha đáng ghét này, rốt cuộc là anh say thật hay là đang diễn đây???
Bất kể thế nào, cô đều có cảm giác bị phản kích!
A a a a a a a a a a a a a a!!!
Họa mình gây ra thì tự mình gánh.
Mặt mày Hoài Hâm đỏ bừng bừng, cô khoác tay anh lên vai mình, sau đó đỡ anh đi vào khách sạn bọn họ đang ở.
Người đàn ông không còn dồn hết sức nặng lên người cô như lúc nãy nữa, trái lại còn phối hợp theo bước chân của cô.
Hai người chậm chạp dìu nhau tiến vào đại sảnh khách sạn.
Nhân viên lễ tân chẳng còn xa lạ gì với cảnh nam nữ say khướt dìu nhau về phòng thế này, song có vài vị khách đi cùng thang máy lại lặng lẽ đánh mắt sang đánh giá.
Hoài Hâm nhắm mắt, chọn cách ngó lơ.
Người đàn ông vừa cao to, chân lại dài, đỡ anh đi thế này quả thực không dễ dàng gì, Hoài Hâm đành ôm lấy eo anh, cố gắng vận sức.
Nhưng dù thế cũng không tránh được việc đụng chạm đến phần cơ bắp nơi thắt lưng của Úc Thừa.
Anh thường xuyên tập gym, dáng người quả thực rất tốt, Hoài Hâm vừa ngại ngùng vừa thoải mái hưởng thụ phần "phúc lợi" khó nói này.
Dùng hết sức chín trâu hai hổ mới đưa anh về đến trước cửa phòng, cô khẽ nói, "Anh Thừa, thẻ phòng đâu ạ."
"...!Trong túi quần."
Giọng nói gợi cảm quá mức cho phép từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Hoài Hâm nuốt nước miếng, nín thở vươn tay sờ vào túi quần anh.
Kiểm tra túi bên phải trước, không có gì.
Hoài Hâm nghiêng người, đang định kiểm tra bên túi trái thì người đàn ông lại ép sát về phía cô, tư thế như giam cô trước cửa phòng.
Anh nhẹ nhàng dựa vào cô, hơi thở ấm nóng phả xuống cần cổ, cảm giác như có một nụ hôn ấm áp vừa rơi xuống.
Hoài Hâm cứng đờ người, cô bất chấp tất cả vươn tay mò mẫm túi quần bên trái của anh.
Khi sờ thấy tấm thẻ cưng cứng, lòng cô nhẹ nhõm hẳn -- May là ông này không lừa mình.
Chật vật xoay người trong không gian chật hẹp để mở cửa, Hoài Hâm đỡ anh vào phòng.
Đỡ anh đi được vài bước, bỗng cảm thấy dường như anh lại đổ dồn sức về phía cô.
Hai chân Hoài Hâm run lên, bị Úc Thừa kéo ngã xuống giường.
Trái tim vừa bình ổn bỗng chốc lại nhấc lên, thình thịch loạn nhịp.
Cô không đủ sức đẩy anh ra, nhưng Úc Thừa không có động tác khác, chỉ duy trì một tư thế, yên lặng ôm cô nằm trên giường.
"Anh Thừa..." Hoài Hâm bị anh đè nặng, như cảm nhận được cái gì, da đầu cô căng ra như muốn nổ tung.
Cô khẽ lên tiếng, "Này, anh có thể nhấc người lên một tí được không, em không cử động được."
Úc Thừa mở choàng mắt.
Trong phòng không bật đèn, tối om om.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt càng lúc càng sẫm lại.
Trong khoảng cách gần kề, hơi thở vờn quanh, cô có thể nhìn thấy rõ từng sợi mi của anh.
Hàng mi khẽ rung như đang cố tình trêu chọc, khiến con tim cô lại xốn xang thêm một lần nữa.
Hoài Hâm bị anh nhìn đến mất tự nhiên, không cần nghĩ cũng biết mặt mình bây giờ đã đỏ đến mức nào.
Cô thực sự hối hận vì hành động vừa rồi của mình, gương mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại, giọng nói bất giác mang theo vẻ cầu xin tha thứ, "Anh Thừa..."
Trong bóng tối, cô không nhìn rõ ánh mắt của người đàn ông, nhưng sau một lúc giằng co, Úc Thừa chống tay chầm chậm rời khỏi người cô, ngồi xuống mép giường.
Đôi chân thon dài hơi dang rộng, quần tây đen căng chặt lộ ra vòng đùi săn chắc.
Cổ áo phanh ra, anh tiện tay nới lỏng cà vạt, vô tình để lộ phần xương quai xanh đầy gợi cảm.
Hoài Hâm thở hổn hển từ trên giường ngồi dậy.
Mùi rượu nhẹ nhàng lãng đãng trong không khí, lượn lờ quanh chóp mũi Hoài Hâm, cô bỗng thấy miệng đắng lưỡi khô, kiềm lòng không đặng khẽ liếm cánh môi.
Úc Thừa liếc sang, bỗng lên tiếng, "Hoài Hâm."
Cảm giác ngang tàng vừa nãy đã được dằn xuống, giọng anh giờ đây mang theo chút trầm khàn, nhưng lại dịu dàng, mềm mỏng.
"Dạ?" Hoài Hâm vô thức đáp lại.
"Tối nay em cũng mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi." Anh nói.
"Sáng mai em có thể ngủ nướng thêm một lúc."
Hoài Hâm mấp máy đôi môi, vẫn canh cánh chuyện anh bị đau dạ dày.
"Mà...! anh Thừa này, nếu anh còn thấy khó chịu thì để em nhờ lễ tân chuẩn bị thuốc đau dạ dày và canh giải rượu cho anh nhé, được không ạ?"
Trên sàn nhà bật một ngọn đèn nhỏ, chỉ đủ để chiếu sáng.
Hoài Hâm đứng dậy, lấy ấm nước trên bàn đi nấu nước, rồi lại nói, "Để em lấy nước ấm cho anh."
Úc Thừa không nói gì, như ngầm đồng ý để cô làm thế.
Hoài Hâm lấy lại bình tĩnh, rót một ấm nước đầy, chờ nước sôi.
Chẳng mấy chốc, tiếng nước sôi ùng ục từ ấm vang lên càng lúc càng rõ ràng, dần dần xua tan bầu không khí tế nhị đầy khó hiểu trong phòng.
Hoài Hâm pha nước sôi với một chút nước nguội, rồi đưa ly nước cho Úc Thừa, cất giọng dịu dàng, "Anh uống nước trước đi."
Khi Úc Thừa nhận lấy ly nước, anh bất cẩn chạm phải tay cô, hơi ấm áp, lại mềm mại.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có người gõ cửa, Hoài Hâm vội vàng lui lại.
Là nhân viên khách sạn mang đồ lên, hiệu suất xem ra cũng khá nhanh.
Hoài Hâm đứng một bên nhìn anh uống thuốc, bất chợt nghiêng người sang, đưa tay sờ lên trán anh.
Úc Thừa ngước lên, nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
"Có hơi nóng đấy." Cô giải thích.
Hoài Hâm cầm một cái khăn đã vắt bằng nước lạnh, nghiêm túc lau mặt cho anh.
Từ xương cung mày, đến sống mũi cao thẳng, trượt xuống bờ môi mỏng xinh đẹp.
Động tác cô vừa dịu dàng vừa chậm rãi, đôi mắt long lanh như nước, nét mặt chuyên tâm như chẳng để ý đến điều gì khác.
Cảnh tượng trước mắt như trùng khớp với hình ảnh nào đó trong quá khứ, Úc Thừa nhắm nghiền hai mắt, để mặc cô loay hoay.
Anh khẽ khàng hít thở, đến khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô nhóc vang lên, "Xong rồi."
Úc Thừa lẳng lặng mở mắt.
Hai mắt Hoài Hâm cong cong, khi cô cười lên để lộ hàm răng trắng tinh, đôi mắt ngập tràn ánh sáng.
Rất xinh đẹp.
Rốt cuộc cô có ý thức được rằng, trước mặt cô là một người đàn ông lớn hơn mình gần mười tuổi hay không?
Úc Thừa dịu dàng vỗ đầu cô, nói, "Em về phòng ngủ đi."
"...!Dạ." Hoài Hâm khẽ đáp, ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi, "Có cần em..."
"Không cần đâu." Úc Thừa ngắt lời cô.
Có lẽ anh đã ngà ngà say, cặp mắt hoa đào ánh lên vẻ ngả ngớn, nhướng lên nhìn cô như cười như không.
Trong bóng tối, Hoài Hâm nghe thấy chất giọng đầy dịu dàng lại mang theo vẻ bông đùa của Úc Thừa vang lên, anh đủng