Triệu Tử Nghiễn trong lòng có chút chấn kinh, nhưng sau khi khiếp sợ qua đi càng nhiều hơn là nghi hoặc, Khanh nhi tại sao lại biết được? Đối với nàng tích trữ quá nhiều hiếu kỳ, quá nhiều nỗi băn khoăn, Triệu Tử Nghiễn nghiêng đầu nhìn xem Phó Ngôn Khanh, tim đập mạnh và loạn nhịp nói: "Khanh nhi nàng chẳng lẽ là thần tiên, có thể thông hiểu tương lai. Bằng không thì vì sao giống như cái gì đều biết, cái gì đều đoán trước được chính xác như vậy?"
Phó Ngôn Khanh cúi xuống nhìn xem nàng, sau một lúc lâu mới dời mắt, nhỏ giọng nói: "Ta không phải thần tiên, bất quá chỉ là một phàm nhân nghịch lại ý trời mà thôi. Phàm nhân sao có thể nhìn trộm thiên cơ, nếu có, trừ khi được trời cao hậu đãi, nếu không phải đánh đổi bằng đại giới."
Phó Ngôn Khanh tiếng nói trầm xuống, trong con mắt lưu ly mang lấy nồng đậm tang thương, nhưng rất nhanh liền tan biến đi, nhất phái thanh minh. Triệu Tử Nghiễn trong lòng căng thẳng, ánh mắt như vậy nàng đã từng thấy được. Năm đó tuổi nhỏ lúc ở bên nàng ấy, mỗi lần vụng trộm nhìn Phó Ngôn Khanh, thường xuyên phát hiện nàng ấy ngẩn người mang đầy tâm sự, khi đó thần sắc đã là như thế. Nàng cuống họng có chút động đậy, đau lòng nói: "Vậy Khanh nhi thì sao, cũng bởi vì đánh đổi bằng đại giới, mới biết được những chuyện kia sao?"
Phó Ngôn Khanh biết Triệu Tử Nghiễn tràn đầy hiếu kỳ, nhưng nàng ấy vẫn cẩn thận từng li từng tí lo lắng tâm tình của nàng, khẽ mỉm cười, dường như triệt để buông xuống cái gì: "Lão thiên gia vẫn luôn rất công bình, ai cũng không có ngoại lệ."
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt khẽ biến, đưa tay chống đỡ thân thể, có chút khẩn trương nói: "Cái gì đại giới?"
Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng ôm nàng, ôn thanh nói: "Đều qua rồi, hơn nữa so với thứ đã mất đi, ta lại nhận được nhiều hơn. Vốn tưởng rằng ta cả đời này lẻ loi một mình, vì Tây Nam Vương Phủ mưu cầu đường sống. Nhưng là, trời cao vậy mà hậu đãi ta, để cho ta gặp được nàng, sau đó, ta không còn một mình cô đơn nữa những gì ta sở cầu, nàng đều ở đây liều mạng cho ta." Phó Ngôn Khanh vành mắt ửng đỏ, thẳng tắp nhìn xem nàng, trong mắt bi thương hóa thành một mảnh ôn nhu.
Nghe Phó Ngôn Khanh chân thành mà nói ra tình cảm nóng hổi ở trong lòng, Triệu Tử Nghiễn ánh mắt tựa hồ dấy lên một ngọn lửa, nàng chăm chú nhìn xem Phó Ngôn Khanh, sau đó khẽ cười nói: "Ta lại cảm thấy nàng là lão thiên gia ban cho ta đấy, ta thường xuyên nghĩ đến, ngày ấy nếu không có nàng, ta đoán chừng liền trầm thi nơi đáy nước. Mà những năm sau đó, nếu không có nàng, ta quả thực không thể tưởng tượng ta làm sao chịu đựng nổi, mặc dù còn sống, chỉ sợ cũng sống không bằng chết."
Giọng nói ấm áp ngọt ngào của nàng thổi đến ở bên tai, Phó Ngôn Khanh lại cảm thấy trong ngực khó chịu không thôi, đứa trẻ này cả đời trước đều trôi qua như vậy, không có mình ở bên, nàng liền sống một đời tối tăm phiền muộn, không có một chút tia sáng.
Phát hiện Phó Ngôn Khanh bỗng nhiên trở nên bi thương, Triệu Tử Nghiễn hơi sững sờ, vội lên tiếng: "Làm sao vậy?"
Phó Ngôn Khanh không đáp một lời, chẳng qua là yên tĩnh nhìn xem người trong lòng. Triệu Tử Nghiễn lông mày vặn chặt, vươn tay nhẹ nhàng bưng lấy mặt của nàng, ánh mắt mang theo tia đau xót: "Nàng có biết hay không, ta đối với nàng tồn tại quá nhiều tò mò, quá nhiều nghi hoặc. Năm đó mới quen nàng, ta còn có chút ngây thơ không biết, chỉ là cảm thấy nàng quá mức đặc biệt. Nàng rõ ràng so với ta lớn hơn không có bao nhiêu, lại hiểu biết rất nhiều, cùng nàng một chỗ, ta luôn cảm thấy mình quả thực là đứa bé. Khi đó ta liền phát giác được nàng không vui, vốn tưởng rằng nàng bởi vì lo lắng chuyện vương phủ, hôm nay hồi tưởng lại, cũng không phải là như vậy. Lúc trước Vĩnh Đế bảo tàng, nàng biết được được quá mức tường tận, giống như đã tự mình trải qua, mà thái độ của nàng cũng có chút kỳ quái, ngày ấy trông thấy long văn tử ngọc của ta cũng là như vậy. Lần này nàng như thế chắc chắn hồi kinh, hiển nhiên là đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Ta không muốn ép nàng phải nói tất cả cho ta, kỳ thực chuyện này cũng không quan trọng. Nhưng ta không muốn nàng vì chuyện này mà khổ sở, ta càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ kia của nàng, để cho ta cảm thấy mình thật sự vô dụng."
Triệu Tử Nghiễn nói xong có một chút buồn bã, buông tay ra cúi đầu không nhìn Phó Ngôn Khanh. Phó Ngôn Khanh ánh mắt dao động đến lợi hại, nàng không biết, không biết người này vậy mà mẫn cảm đến như vậy.
Đưa tay dịu dàng nâng đầu của nàng lên, Phó Ngôn Khanh ánh mắt mềm mại mà nhìn nàng, sau đó hôn một chút gương mặt của nàng, ấm cười nói: "Là ta không đúng, vốn nàng cùng ta ở bên nhau suốt đời, ta không nên giấu giếm nàng, chẳng qua chuyện này quá mức hoang đường, ta hãm ở trong đó nhiều năm như vậy, cũng khó có thể triệt để buông xuống. Mà những chuyện này đều đã là quá khứ, trừ đi ký ức, rốt cuộc không để lại một chút dấu vết nào. Cho nên ta sẽ nói cho nàng biết, nàng cũng đừng quá mức để ở trong lòng, xem như là ta kể cho nàng nghe một hồi giấc mộng đi, một giấc mộng dài rất chân thật."
Đối với Triệu Tử Nghiễn, Phó Ngôn Khanh thực sự là toàn tâm tín nhiệm, trải qua chuyện lần này, tình cảm càng phát ra nồng đậm, bí mật này nàng đã vùi lấp ở trong lòng quá lâu rồi, đã đến lúc nói tất cả cho nàng ấy biết. Vì vậy, nàng liền từng chút một tinh tế kể lại, trong giọng nói nhất quán bình tĩnh, giống như đang thuật lại một cố sự của người khác, không có bi thương, không có tuyệt vọng cùng căm hận. Kiếp trước ở Thái Dịch trì cứu được Triệu Tử Nghiễn, nhưng nàng nhận lầm là Triệu Mặc Tiên, cho đến về sau các nàng trở thành tri kỷ, ái mộ đối đãi nhau. Một lần kịch biến, liền phơi bày ra toàn bộ tính toán của người kia, phản bội, lừa gạt, lợi dụng, lạnh lùng hạ sát thủ, mười tám vạn quân Tây Nam Vương phủ bị diệt, ký ức này tuyệt đối là điều nàng cả đời không muốn nhớ tới.
Chẳng qua là Phó Ngôn Khanh lại như thế nào thản nhiên, dù cho nàng tận lực tỏ ra bình tĩnh, nhưng một tràng đau thương cùng tuyệt vọng đến cùng cực, một lần nữa đem cõi lòng nàng xé nát, để nàng nhất thời không cách nào thoải mái. Triệu Tử Nghiễn lúc này vòng tay ôm chặt chẽ eo của nàng, thân thể dán chặt mang theo nhiệt độ ấm nóng, làm cho nàng yên tâm cùng thư thích. Ngực của nàng ấy kịch liệt phập phồng, tựa hồ cố nén phẫn nộ, tay không ngừng vỗ nhẹ trên lưng nàng, đem đến cho nàng vô tận an ủi cùng ấm áp.
Trong mắt Triệu Tử Nghiễn tràn đầy kinh sợ cùng đau nhức, sắc mặt nàng u ám đến đáng sợ, nàng cố gắng ngồi thẳng người lên, đem Phó Ngôn Khanh gắt gao ôm vào trong ngực. Mặc dù giờ khắc này trong lòng lửa giận ngập trời cùng đau lòng làm cho nàng không chỗ có thể phát tiết, nàng vẫn nhớ kỹ quan trọng nhất là an ủi người trong lòng.
Phó Ngôn Khanh cọ xát lên trán của Triệu Tử Nghiễn, trong mắt nàng một tia hồi ức gây nên sóng lớn, hoàn toàn được ý cười nhu hòa thay thế, nghiêng đầu cười nói: "Sắc mặt của nàng thật khó coi."
Triệu Tử Nghiễn bị dáng vẻ huyên náo của nàng chọc cười, nơi nào còn chịu đựng được, giữa đôi lông mày có chút thư hoãn, nhưng âm thanh vẫn nặng nề như cũ: "Đây không phải là mộng, đúng không?"
Phó Ngôn Khanh ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, cười nói: "Nếu không phải mộng, ta nói không chừng là một yêu nữ, nào có người có thể khởi tử hoàn sinh, còn mang theo trọn vẹn ký ức đời trước mà sống lại?"
Triệu Tử Nghiễn đau lòng đến tột đỉnh, nàng không biết, không biết Phó Ngôn Khanh trải qua nhiều như vậy, nàng cho rằng nàng ấy chẳng qua là phòng ngừa chu đáo, lo lắng cho tương lai Tây Nam Vương Phủ, chưa bao giờ nghĩ tới nàng ấy trải qua vô tận thống khổ mới có thể cẩn trọng đến bực này.
Nhịn không được lần nữa ôm người vào trong lòng, Triệu Tử Nghiễn nghẹn lời nói: "Ta....ta tình nguyện nàng chưa từng nhớ rõ những chuyện kia. Nếu không nhớ rõ, giữa ta và nàng liền vẻn vẹn bắt đầu từ lúc gặp gỡ ở Thái Dịch trì, nàng không phải mang theo ký ức một đời mà đau khổ....ta đau lòng nàng....Nàng ngốc lắm, vì sao phải một mình nghẹn lấy. Một mình chịu đựng những chuyện này, hẳn là rất khổ sở."
Phó Ngôn Khanh vành